Lăng Kiều thì khá hơn một chút, cô ấy vẫn có chút hiểu biết với giá cả hàng hóa của thời này nhưng Lăng Điềm lại không như thế, ban nãy cô mới biết được một đồng tiền ở thời này có thể mua được những gì, cái đồng hồ hiệu Longine nhìn có vẻ rất bình thường này lại có giá đến ba trăm năm mươi đồng, tuy là đồ hãng này rất tốt nhưng giá thế cũng quá cao rồi, với mức tiêu dùng của người dân ở đây, thật sự sẽ có người mua cái đồng hồ này sao?Đương nhiên, dù là thời nào cũng không thiếu người giàu, Lăng Điềm thử tính sơ sơ số tiền mà ban nãy nhà mình bán nhân sâm và rau dưa kiếm được, tầm chưa tới năm trăm đồng, một phần trong đó còn đổi thành phiếu, số tiền thực tế cầm đến tay cũng không đến ba trăm, tiền mua mấy thứ linh tinh ban nãy cũng mất hơn bốn mươi đồng rồi, nếu muốn mua cái đồng hồ đeo tay này thì còn thiếu rất nhiều. 
Lăng Điềm nhìn đôi mắt phát ra ánh sáng đang nhìn chằm chằm đồng hồ của mẹ, hình như rất muốn có nó, cô cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, bây giờ cô không có cách nào kiếm ra tiền, chờ đến khi cô có thể tự mình kiếm tiền, cô có thể mua đồng hồ đeo tay cho ba mẹ, nhưng đến lúc đó không biết còn loại đồng hồ này không. 
Từ nhỏ Lăng Điềm chưa từng nhận được tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ, thế nên cô rất hưởng thụ khoảng thời gian được ở cùng với ba mẹ. 
“Cảm ơn đồng chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-hanh-phuc-nho/1033395/chuong-39.html