Thẩm Trạch Lâm vội vàng biểu quyết đầu tiên, hai đứa nhỏ cũng vội vàng phụ họa.
Nhà họ Thẩm tôn trọng người lớn, anh cậu ấy chưa động đũa thì bọn họ không thể động, lúc này đã thèm chết đi được rồi.“Bọn họ đều nói là rất thơm.”Kim Nguyệt Bảo bất đắc dĩ buông tay với Thẩm Giang Viễn.
Người này bất ngờ về nhà, cũng không thể trách cô không chuẩn bị.
Ai biết anh thích ăn cái gì đâu.Thích ăn ngọt hay là ăn mặn!Đầu óc đang nhảy thình thịch của Thẩm Giang Viễn lập tức thở dài nhẹ nhõm: “...”Hóa ra là mùi thơm này!Nhờ hương thơm này mà kéo gần được khoảng cách của hai người, ngượng ngùng nói: “Đồ ăn em làm quả thật rất thơm!”Kim Nguyệt Bảo chớp chớp mắt, mặt đầy nghi ngờ nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi cũng nhanh quá đấy.“Khụ khụ, Trạch Lâm, ngẩng đầu lên đi.”Ánh mắt nóng rực dừng trên người anh làm anh không thoải mái lắm.
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện lát nữa sắp phải làm, lập tức cảm thấy xây dựng tâm lý tốt trước khi về nhà tất cả đều là uổng phí.“À, vâng!”Nghe anh hai nói như vậy, Thẩm Trạch Lâm giống như sống lại lần nữa.
Vẫn là chị dâu có cách, nói mấy câu đã có thể làm anh hai ngoan ngoãn ngồi ăn cơm!“Hãy trỗi dậy, mặt trời đỏ mọc đằng đông.
Chao ôi, mặt trời đỏ mọc lên một vài lần!”Tiếng hát vang lên, ánh đèn dầu hỏa tối tăm chiếu lên trên mặt Thẩm Giang Viễn.
Ánh sáng màu đỏ nhỏ, vừa đúng lúc Kim Nguyệt Bảo ngẩng đầu nhìn thấy.Nỗ lực nhớ lại một loạt động tác vừa rồi của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-hang-ngay-lam-ruong-nuoi-tom/501218/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.