Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau
Thế mà người nhà họ Giang vẫn hâm mộ ra mặt: "Một tháng được ăn bảy, tám bữa thịt, người dân Thủ Đô hạnh phúc ghê!" Nhà quê họ đây một tháng chưa chắc đã được ăn một bữa cơm thịt! Thảo nào cao thế này, suốt ngày được ăn cơm dẻo thit ngon đắt đỏ lại chẳng cao thì làm sao? Tôn Lệ Hà càng thêm khó chịu, dẫn thằng bé này đến chỗ cậu nó chẳng phải người ta gửi bao nhiêu quà cảm ơn đắt tiền à! Tại sao vận may ấy không rớt xuống người nhà bà chứ? Mặc dù Úc Thừa mang đến rất nhiều câu chuyện mới mẻ cho nhà họ Giang, nhưng họ chẳng thể nào tò mò về cậu bé mà bỏ bê công việc. Mấy đứa trẻ con trong nhà vây quanh Úc Thừa hỏi này hỏi nọ, các bé gái tuy xấu hổ nhưng vẫn không khống chế được nhìn cậu chằm chằm. Họ chưa gặp cậu con trai nào đẹp trai như vậy! Mấy cậu nhóc trong thôn phơi nắng đen nhẻm lại còn mất vệ sinh, còn hay giật tóc các cô bé, các cô bé cực kỳ ghét bọn con trai trong thôn. Đột nhiên nhìn thấy một cậu con trai trắng trẻo đẹp trai nói chuyện lễ phép nên cực kỳ lạ lẫm. Nhị Nha nhìn Úc Thừa, cô bé lấy hết dũng cảm hỏi: "Anh cũng được đi học ở Thủ Đô ạ?" "Ừ có." Úc Thừa trả lời ngắn gọn. Mới bị người lớn hỏi lúc lâu, giờ lại bị trẻ con vây quanh nên cậu đang chạm gần giới hạn chịu đựng. Nếu đang ở Thủ Đô cậu đã nổi giận đuổi hết đi, vì họ Giang đã cứu cậu một mạng, cậu đành phải kiềm chế cảm xúc. Nhị Nha lại hỏi: "Thế trường anh có nhiều bạn gái đi học không?" "Nhiều lắm." Đang nghĩ có nên đi ra ngoài kiếm chỗ nào yên tĩnh để ngồi không, Úc Thừa lại thấy cô bé trắng như cục bột đi vào trong nhà. Chiêu Đệ thấy cậu nhìn Giang Miên Miên, cô bé nhắc nhỏ: "Anh đừng vào làm phiền chị ba học, anh mà vào bác cả mắng anh đó." Úc Thừa nghe thế đứng dậy đi vào theo ngay. Giang Miên Miên thấy cậu đi vào hỏi khó xử: "Sao anh vào đây?" Úc Thừa nhún vai: "Anh không muốn chơi với trẻ con." Nhớ lại cảnh làm quen ban nãy, Giang Miên Miên gật đầu thông cảm: "Anh có thể ngồi trên giường." Nói rồi cô lấy bài tập của thầy Lưu ra, bê bàn con lên giường lặng lẽ làm bài tập. Úc Thừa nhìn qua thấy không có hứng thú nên thôi không nhìn nữa, cậu không thích học kiểu khô khan, cậu duỗi đôi chân dài ngồi ngây người trên giường. Nhìn qua thì tưởng đang ngây người, thực chất cậu đang nghĩ bà mẹ kế biết mình bỏ nhà ra đi sẽ vui lắm đây, chỉ mong cậu đừng bao giờ trở về. Chắc cha cậu cũng nghĩ vậy, bởi vì cha chỉ thích thằng con út ngoan ngoãn chứ không phải thằng con lớn luôn chống đối. Không có mình, ba người họ sẽ sống rất hạnh phúc! Hừ, cứ mơ đi, còn lâu cậu đã biến giấc mơ tươi đẹp của họ thành sự thật. Đợi đến lúc cậu tìm thấy cậu, cậu sẽ về xin lỗi ông nội, xin ông nội đưa cậu của cậu về Thủ Đô... Úc Thừa nghĩ xong xốc lại tinh thần, nhìn sang thấy Giang Miên Miên vẫn đang chăm chú làm bài tập. Không ngờ cô bé này còn nhỏ mà rất kiên trì. Lâu như thế rồi mà cái bút vẫn di chuyển, chưa một lần dừng lại, đúng là cái đồ mọt sách. Úc Thừa buồn chán huơ tay trước mặt cô, thành công thu hút sự tầm mắt cô. "Sao thế?" Giang Miên Miên nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn, không giận vì bị cậu làm phiền.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau