🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấy thế, ông Ngưu càng tò mò: "Hai người muốn tìm ai?"

"Có chút việc, ông anh cũng đừng hỏi nhiều, cứ nói cho chúng tôi biết phải đi đường nào là được." Giang Trường Hải không định nói rõ cho ông Ngưu biết.

Cũng may, ông Ngưu không phải người thích hỏi rõ ngọn ngành: "Nông trường Hoa Trung nằm trong khe núi ở vịnh năm sau thôn. Đường rất khó đi, đặc biệt bây giờ có tuyết nên cụt đường luôn, lại càng khó đi. Nếu cậu muốn đi tới đó thì chờ sạch tuyết hãy đi."

Nói rồi còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Trường Hải, nơi đó chẳng phải chỗ tốt lành gì đâu. Có thể không đến thì tuyệt đối đừng đi."

Câu nói này tựa như một gáo nước lạnh hắt lên người Úc Thừa, làm tâm trạng kích động của cậu chợt nguội lạnh.



Ngay cả người ở nông thôn cơ cực cũng bảo nơi đó chẳng tốt lành gì, có thể tưởng tượng được cuộc sống mấy năm nay bác của cậu khó khăn đến cỡ nào.

"Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn nhiều." Giang Trường Hải vỗ vỗ bả vai ông Ngưu, "Chúng tôi cũng chỉ hỏi chút thôi, hôm nay chủ yếu là tới lấy bông."

Sau khi lấy đống bông ở chỗ ông Ngưu ra, Giang Trường Hải và Úc Thừa xách theo hai bao bông lớn, đi tới một đoàn sản xuất gần đây nhất.

Đi được giữa đường thì Giang Trường Hải dừng chân nghỉ ngơi. Mang nhiều bông như vậy, đường lại dài lại xa, thật sự là mệt chết ông rồi.

Bây giờ ông mới thấy may mắn khi dẫn Úc Thừa theo.

Ông nhìn Úc Thừa mặt không đỏ thở không gấp, hỏi: "Úc Thừa, cháu không mệt à? Để đồ xuống đi, nghỉ ngơi một lát."

"Cháu không sao. Chú Giang, nếu chú mệt thì để cháu xách giùm cho." Úc Thừa nói rồi, nhấc hai túi bông lên ông để dưới đất lên.

Thấy cậu xách một trăm cân bông mà mặt mày vẫn nhẹ nhàng, Giang Trường Hải nhìn một lát, đấm nhẹ vào bả vai cậu, khen rằng: "Giỏi đấy nhóc con, có chút tài cán đấy."



"Thường thôi ạ." Úc Thừa không nói mình thường xuyên phải vác vật nặng một trăm cân nhảy cóc và chạy cự li dài.

Còn Giang Trường Hải càng thấy cậu thuận mắt hơn, có sức lại chịu làm việc, tính cách trầm ổn, chắc chắn người nhà phải dạy dỗ rất tốt!

Thấy cậu được khen mà sắc mắt chẳng khá hơn là mấy, Giang Trường Hải an ủi: "Úc Thừa à, cháu đừng vội. Nông trường nơi bác con ở cách chúng ta quá xa, muốn đi chắc cũng phải tốn cả ngày. Hôm nay chúng ta bán hết bông trước, sáng sớm mai chú dẫn cháu đi."

"Cảm ơn chú Giang." Úc Thừa miễn cưỡng nhoẻn khóe miệng, hiện giờ cậu thật sự không cười nổi.

Đến đoàn sản xuất đầu tiên, có người phụ nữ quét tuyết bên ngoài nhìn thấy cái túi cố ý mở ra của hai người, vội gọi họ lại.

"Ấy, chàng trai chờ đã, trong tay mấy người là bông hả?"

"Đúng vậy, bà chị muốn mua à? Bông của chúng tôi không cần phiếu đâu." Giang Trường Hải thấy có mối làm ăn chủ động tới cửa, vội vàng chạy qua lôi kéo khách.

Người phụ nữ nghe bảo không cần phiếu, hai mắt sáng lấp lánh, vội hỏi: "Không cần phiếu? Thế một cân bao nhiêu tiền?"

Giang Trường Hải đưa tay giơ số chín, nhỏ giọng nói: "Chín hào. Bà chị à, ngoài Cung tiêu xã bán sáu hào còn lấy thêm phiêu đấy. Mặc dù tôi bán đắt hơn chút nhưng lại không cần phiếu, chị muốn mua nhiều hay ít đều được. Mà bông của tôi là bông mới, vừa mềm vừa nhẹ vừa ấm, không tin chị cứ xem thử."

Nói rồi Giang Trường Hải móc chút bông trong túi ra cho người phụ nữ nhìn thử.

Người phụ nữ nọ sờ lên bông, đúng là sờ rất đã thật.

Mặc dù có hơi đắt một chút nhưng lại không cần phiếu, nhà họ thật sự không có phiếu bông mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.