Úc Thừa xác thực là một đứa trẻ trọng tình trọng nghĩa, chỉ riêng việc cậu một mình từ Thủ Đô ngàn dặm xa xôi đến đây tìm cậu mình thì có thể nhìn ra.
Nghe cha mẹ nói một hồi, cảm giác không nỡ của Giang Miên Miên cũng khôi phục không ít. Cô nhìn cha mình nói: "Cha, cha đi cũng mệt rồi phải không? Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát."
Giang Trường Hải lắc đầu: "Không mệt, chỉ cảm thấy có chút đói bụng. Con và mẹ con ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa. Hai mẹ con đang chờ hai người về cùng đi ăn." Tô Uyển Ngọc chớp chớp mắt, giọng nói dịu dàng quan tâm.
Giang Miên Miên cũng không vạch trần lời nói dối của mẹ.
Giang Trường Hải vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của vợ và con gái, vừa nắm tay vợ vừa vui vẻ cười hớn hở: "Anh cũng chưa ăn. Đi thôi, đưa hai mẹ con đến tiệm cơm quốc doanh cải thiện bữa ăn."
Cả nhà ba người đi đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon. Sau khi ăn uống no đủ, Giang Trường Hải đến hợp tác xã mua bán mua mấy cân thịt lợn.
Nhớ tới giày vải mà cha mẹ đã đi nhiều năm, vừa chắp vừa vá đã không còn ra hình dạng gì nữa bèn tiện tay mua hai đôi giày vải bông thật dày.
Cả nhà viên mãn quay về, Tôn Lệ Hà nhìn thấy chi thứ nhất mang về nhiều đồ như vậy, lập tức nói kháy: "Ôi, anh cả, chị cả lại lên trấn mua đồ. Em và Trường Đào cả năm cũng không được lên trấn một chuyến, không giống anh chị cứ hai ba ngày lại đi, mỗi lần đi còn mua nhiều đồ về như vậy. Anh chị có tiền đúng là khác với chúng em nhỉ."
Giang Trường Hải không buồn để ý đến lời nói ghen tị của Tôn Lệ Hà, mang theo đồ đã mua trực tiếp đi vào nhà chính, lấy thịt và giày mua cho ông bà cụ ra bày lên bàn.
"Cha mẹ, thịt và giày vải này đều là chúng con hiếu kính cho cha mẹ. Cha mẹ vất vả mệt nhọc cả một năm, cũng nên ăn ngon một chút bồi bổ cơ thể. Đôi giày này là giày tốt nhất ở hợp tác xã mua bán, giữ ấm tốt cực kì."
Vừa rồi Trương Quế Hoa ở trong nhà nghe thấy lời của con dâu út trong lòng cũng thấy không vui, cảm thấy con trai lớn vung tay quá trán, cái gì cũng đồng ý mua cho hai mẹ con nhà đó.
Nhưng bây giờ nhìn thấy con trai lớn mua những thứ này cho bà ta, sắc mặt lập tức thay đổi: "Thằng cả, mẹ biết ngay con là người hiếu thuận nhất."
Bà ta cầm giày vải lên sờ một lúc, quyến luyến không rời tay. Sau đó mới đi thử lên chân, kích thước vừa vặn.
Sau đó đi giày mới đắc ý đi trên mặt đất hai vòng, nụ cười trên mặt không thể che giấu nổi.
Giang Đại Sơn tuy rằng không hớn hở ra mặt như bà ta, nhưng biết rằng con trai nhớ đến mình, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.
Tôn Lệ Hà nhìn đôi giày mới trên chân của bà cụ, không chịu nhàn rỗi mà nói thêm: "Mẹ, chỉ là con và Trường Đào không có tiền. Nếu như chúng con có tiền chắc chắn sẽ còn hiếu thuận hơn anh cả."
Nhưng không có ai quan tâm đến lời lẽ ghen tị của bà ta, dù sao lời ngon tiếng ngọt thì ai cũng biết nói, vẫn còn kém xa người đang làm.
Lúc này Giang Đại Sơn đột nhiên hỏi: "Thằng cả, sao Úc Thừa không cùng các con quay về?"
"Úc Thừa cùng cậu của thằng bé về Thủ Đô rồi, chiều nay vừa đi, hiện giờ tàu hỏa cũng đã chạy rồi." Giang Trường Hải giải thích đơn giản một câu.
Trương Quế Hoa nghe xong, vẻ mặt tràn ngập sự nuối tiếc, thở dài: "Đứa nhỏ này, sao không nói một tiếng mà đã đi rồi."
Sau khi nhận hai lần quà cảm ơn, địa vị của Úc Thừa trong lòng Trương Quế Hoa đã bay lên rất cao, cũng không chê người ta ăn nhiều nữa.
Dù sao bọn họ cũng nhận nhiều tiền và đồ tốt của người ta như vậy, cho dù bữa nào cũng làm cơm thịt cho đứa bé này thì cũng là điều nên làm, huống chi người ta cũng chỉ ăn của nhà mình chút lương thô.
Vậy nên bây giờ nghe thấy Úc Thừa bỗng nhiên rời đi, Trương Quế Hoa thực sự rất không nỡ: "Vậy bao giờ thằng bé sẽ đến chỗ chúng ta chơi lần nữa? Đến lúc đó, ngày nào mẹ cũng làm thịt kho tàu cho nó ăn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]