Tôn Quế Hà trốn ở trong phòng, nghe bên ngoài Giang Trường Hải khoe khoang, hận đến cắn răng nghiến lợi, Giang Trường Đào ở một bên, sắc mặt cũng cực kì tối tăm.
Trong lòng của ông ta hiểu rõ, cô cháu gái Tam Nha này càng có tiền đồ, vị trí của nhà anh cả ở trong lòng cha ông ta cũng sẽ càng cao.
Không được!
Ông ta không thể để cho anh cả đắc ý như vậy được!
Vậy là buổi tối vừa cơm nước xong xuôi, ông ta liền gọi hai đứa con trai về phòng làm bài tập.
Nhưng hai anh em trai đều là dạng không thể ngồi yên một chỗ, một chốc thì vỗ vỗ tay, một lát lại em đánh anh một cái, anh đánh em một cái.
Trong lòng Giang Trường Đào vốn từ lúc bắt đầu đã mang khó chịu, nháy mắt là tức giận lên, quơ lấy cây chổi trên đất liền đánh con trai.
"Anh làm gì vậy? Có chuyện gì cũng từ từ nói." Tôn Lệ Hà vội vàng níu lại Giang Trường Đào đang đà muốn tiếp tục đánh con, khuyên nhủ.
"Cha, ngươi đừng đánh chúng con mà, chúng con sẽ làm bài tập, sẽ không chơi nữa." Hai huynh đệ khóc nói.
Giang Trường Đào hất Tôn Lệ Hà đang giữ lấy mình ra, rồi chỉ vào hai đứa con trai mắng: "Hai đứa mày nói lời này bao nhiêu lần rồi? Có lần nào làm được không, cha trước đây đã nói thế nào với chúng mày hả?"
"Có phải bảo chúng mày cố gắng học tập, sau này thi vào cấp ba? Chúng mày hiện tại không học tập cho giỏi, chẳng lẽ muốn về sau giống như cha, về nhà trồng trọt, cả đời làm một người chân lấm tay bùn? Hả?!"
Tôn Lệ Hà vốn còn muốn ngăn cản ông ta, không cho ông ta đánh con.
Nhưng nghe những lời nói này, lại do dự.
Nàng biết trồng trọt khổ thế nào, nàng không muốn để cho hai đứa con trai trở về làm người chân lấm tay bùn.
Thừa dịp nàng ngây người, Giang Trường Đào trực tiếp đi lên túm lấy rồi đánh hai đứa con so với vừa rồi còn ác hơn.
Tôn Lệ Hà nhìn hai đứa con trai bị đánh, đau xót như lòng xoắn lại, nhưng nếu bây giờ không quản chúng nó, sau này thì phải làm sao?
Thấy mẹ không cứu được mình, hai đứa trẻ liền thảm thiết khóc hô bà nội: "Oa, bà ơi, bà, cha muốn đánh chết chúng con!"
Tiếc là, bà chúng nó bị ông chúng nó cản lại: "Không được đi."
"Ông không nghe cháu trai khóc à, tôi phải đi nói cho Trường Đào, không thể đánh con như thế được." Trương Quế Hoa đau lòng nói.
"Ngươi không nghe thấy Trường Đào à, hai thằng nhóc này cơm nước xong xuôi lâu như thế, bài vở vẫn còn chưa xong, kiểm tra cho đến bây giờ cũng chưa từng đạt tiêu chuẩn! Trường Đào đánh là đúng, không đánh không nên người. Ngươi đừng đi qua quấy rầy nó dạy con." Giang Đại Sơn cau mày nói.
Nói thật, trong lòng của ông càng hy vọng cháu trai có tiền đồ thay vì cháu gái.
"Thế nhưng mà..." Trương Quế Hoa nghe tiếng cháu trai khóc, trong lòng cực kỳ đau.
"Nhưng cái gì mà nhưng! Chí Văn Chí Võ mà không học tập cho giỏi, chẳng lẽ bà muốn về sau để bọn nó về làm ruộng sao?"
Giang Đại Sơn khuôn mặt bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tóm lại tôi không cho bà đi, về sau trong chuyện bài vở này bà đều không được nhúng tay vào."
Ông sẽ rất ít dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy cùng người vợ nhiều năm nói chuyện, Trương Quế Hoa nghe xong liền biết chuyện này bà ta thật sự không quản được.
Cũng chỉ có thể đau lòng ngồi tại đầu giường đặt gần lò sưởi lo lắng suông, nghĩ đến ngày mai chưng quả trứng gà dỗ dành hai đứa cháu trai đáng thương.
Tam phòng bên này ra chuyện ồn ào như vậy, nhị phòng tự nhiên cũng nghe thấy.
Chiêu Đệ nhìn qua phòng ba bên kia nhẹ nói: "Đây là lần đầu tiên em nghe thấy chú ba đánh Chí Văn Chí Võ ác như vậy."
"Đúng vậy, Chí Văn Chí Võ là bảo bối quý giá trong nhà chúng ta, từ nhỏ luôn nghịch ngợm, gây chuyện cũng không ít, ngoại trừ chú ba, cũng chỉ có bác cả đánh qua bọn nó mấy lần." Đại Nha gật gật đầu.
Nhị Nha nghe chị cùng Chiêu Đệ nói chuyện, không có phát biểu ý kiến.
Chỉ là âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng suy nghĩ, sau này mình cũng không muốn làm nông dân, vất vả nhọc nhằn trồng trọt còn ăn không đủ no.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]