🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thấy mặt chồng sầm sì đáng sợ, Tôn Lệ Hà gật đầu an ủi liên tục: "Được rồi được rồi, em biết rồi, em sẽ không nói gì nữa. Anh đừng giận, giận chỉ hại mình không đáng."

Nhà bên cạnh, Giang Miên Miên vui vẻ mặc áo bông màu hồng mới may, cô đứng ngắm nghía các góc trước gương, thích cực kỳ.

Do đợt này Giang Trường Hải thường đưa vợ con đi ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh, hoặc không cũng mua bánh bao nhân thịt về ăn bữa cơm ngon, nên hai má Giang Miên Miên bụ bẫm hơn, trông càng xinh xắn đáng yêu hơn.

Thành ra ngày nào Giang Trường Hải cứ thấy con gái là lại không nhịn được véo cái má phúng phính, trắng trẻo, mềm mại của cô.

Vào nhà thấy Giang Miên Miên đang mải đỏm dáng, ông buồn cười bảo: "Ôi chao con gái cha giống ai mà xinh quá vậy nhỉ?"

"Tất nhiên là con giống cha rồi." Giang Miên Miên nịnh cha hết mực.



"Khụ..." Tô Uyển Ngọc đang ngồi khụ một tiếng.

Giang Miên Miên tinh ranh nói tiếp: "Nhưng mà con vẫn giống mẹ nhất, con với mẹ là một khuôn đúc ra."

Giang Trường Hải dí mũi con gái: "Cái đồ láu cá."

"Miên Miên, con mang áo bông hồi nhỏ của con sang cho Chiêu Đệ đi. Mẹ thấy con bé toàn mặc áo mỏng, lạnh thế này đừng để bị rét cóng." Tô Uyển Ngọc gấp gọn áo bông cũ của con gái.

"Vâng ạ, mẹ để đó con mang sang cho." Giang Miên Miên ôm áo bông chạy biến sang nhà chú hai bằng đôi chân ngắn.

Cô gõ cửa khẽ khàng: "Chú thím ngủ rồi ạ?"

Là Đại Nha mở cửa, thấy Giang Miên Miên mặc áo bông mới màu hồng, không nén được hâm mộ: "Tam Nha lại có áo mới hả?"

"Vâng ạ, mẹ mới may cho em đó. Chiêu Đệ có nhà không chị? Em tìm Chiêu Đệ."

"Vào trong đi."

Màu áo của Giang Miên Miên quá sáng, mới vào nhà đã thu hút ánh mắt mọi người.

Giang Miên Miên hơi mất tự nhiên trước những đôi mắt nóng bỏng đó, cô biết các chị em họ của cô chưa từng được mặc quần áo mới.

"Thím hai, mẹ cháu bảo cháu mang áo bông hồi nhỏ sang cho Chiêu Đệ ạ." Cô đặt áo bông lên giường đất rồi nói với Triệu Tiểu Quyên.

Chiêu Đệ nghe thấy thế bò từ góc giường sang, sờ áo bông cũ hỏi: "Chị ba cho em ạ?"

"Ừ, cho em đấy." Giang Miên Miên gật đầu giải thích: "Dù hơi cũ nhưng vẫn ấm lắm."

Chiêu Đệ nhận được câu trả lời khẳng định lập tức ôm áo vào lòng, cọ mặt vào áo cười bảo: "Em cảm ơn chị ba, cái áo này không cũ chút nào!"

Trong mắt cô bé, một chiếc áo bông không bị vá cũng giống như áo mới.

Thời buổi này muốn may quần áo không chỉ mất tiền mà còn cần phiếu mua vải. Mỗi người dân ở quê chỉ được hai, ba mét vải mỗi năm, không đủ để người lớn may một bộ quần áo.

Vậy nên trẻ con nhà họ Giang ngoại trừ hai bé trai và Giang Miên Miên được mặc quần áo mới, mấy chị em phòng hai đều mặc lại quần áo cũ.

Đại Nha mặc quần áo cũ bị chật của cha mẹ rồi để lại cho các em mặc sau.

Chiêu Đệ là con thứ ba của chú hai nên áo bông đến lượt cô bé mặc vừa cũ vừa vá chằng vá đụp, bông nhồi cũng đặc cứng.

Vừa không ấm vừa nặng, không phải nói quá chứ hoàn toàn đặt dựng đứng được quần áo trên giường đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.