Úc Thừa mở mắt ra đã thấy một cô bé đáng yêu khoảng chừng tám chín tuổi ngồi trước mặt mình.
Cậu khẽ sửng sốt, chợt thoáng nhớ lại hôm qua khi cậu ngã xuống nước chính là cha của cô bé này đã cứu cậu.
Giang Miên Miên cũng sửng sốt, ánh mắt của thiếu niên đẹp trai này có chút sắc bén nha!
Giống hệt như lưỡi đao vừa tuốt khỏi vỏ, sắc bén, không chịu gò bó và còn không biết kiềm bớt khí thế.
May là dáng vẻ cậu thật sự khá ưa nhìn, một người trưởng thành như Giang Miên Miên cũng không so đo tính toán với một thiếu niên trẻ trâu, cô rất nhanh đã nở nụ cười thân thiện: "Anh tỉnh rồi à? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?"
Úc Thừa hờ hững đáp: "Không có."
Có thể là do hôm qua cậu bị sốt nên giọng nói lúc này có chút trầm khàn yếu ớt, nhưng sắc mặt lại không tệ lắm.
Thấy cậu chống tay định ngồi dậy, Giang Miên Miên liền vội vã đưa quần áo của cậu tới: "Đợi một chút, anh hãy mặc quần áo vào trước đã."
Chiều hôm qua mẹ cô đã giặt sạch sẽ quần áo của Úc Thừa đặt bên cạnh bếp lửa hong khô rồi.
Đến tận bây giờ Úc Thừa mới phát hiện cậu đang hoàn toàn cởi trần nằm trong chăn, dù là mọi khi tính tình cậu tùy tiện không câu nệ nhưng lúc này cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Nhưng đại thiếu gia ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản: "Em ra ngoài trước đi, anh thay quần áo."
"Ừ." Giang Miên Miên vô cùng hợp tác bước chân ra ngoài, cô không có chút hứng thú nào với dáng người của cậu nhóc con.
Đợi sau khi Úc Thừa thay xong quần áo bước ra ngoài thì thấy cô bé vẫn còn đang đợi mình ngoài cửa.
Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Ừ."
Úc Thừa đi theo phía sau nhìn cô nhún nhảy đi phía trước, tâm trạng vốn dĩ đang hụt hẫng thất vọng đột nhiên khá hơn hẳn.
Chỉ cần cậu còn sống, nhất định rồi sẽ có ngày tìm được!
Người nhà họ Giang thấy Úc Thừa đến đều không khỏi ngạc nhiên, đứa trẻ này thật sự rất ưa nhìn, dáng người cao ráo chân lại dài.
Bây giờ mặc áo da đứng trong ngôi nhà này, từ khí chất đến cử chỉ đều hiện rõ cậu không phải là con cái của gia đình bình thường.
Giang Đại Sơn buông tẩu thuốc trong tay xuống, mở miệng nói: "Lại đây ăn cơm nào."
"Cảm ơn ông." Úc Thừa rất lễ phép cảm ơn.
Sáng sớm hôm nay ba đứa trẻ con được ăn món bánh trứng nên người bệnh như Úc Thừa cũng được ăn chung.
Thật sự cậu cũng đói lắm rồi, từ chiều hôm qua đến nay mười mấy tiếng đồng hồ chưa ăn gì cả.
Cho nên dù nhà họ Giang ăn lương thực thô thì cậu cũng không để tâm, cầm lấy bát cơm ăn tận mấy bát.
Trương Quế Hoa nhìn mà ngỡ ngàng, lão đại nào phải cứu đứa bé về đâu chứ, đây không phải rõ ràng là quỷ chết đói sao, ăn còn nhiều hơn cả người lớn!
Những người khác lại không có suy nghĩ như vậy, dù gì thì đứa trẻ này hôm qua cũng vừa ngã xuống sông, ăn chút thức ăn ngon để bớt sợ cũng tốt.
Mấy đứa trẻ thậm chí thỉnh thoảng nhìn lén Úc Thừa, cảm thấy cậu khác với những người chúng từng gặp, không chỉ là vẻ bề ngoài mà còn những chỗ chúng không nói nên lời được.
Sau khi ăn no nê, Úc Thừa bỗng nhiên đứng dậy cúi người trước Giang Trường Hải: "Cảm ơn chú đã cứu cháu từ sông băng lên."
"Chú cũng chỉ tình cờ bắt gặp thôi, đâu thể nào thấy chết không cứu chứ."
Giang Trường Hải xua tay, sau đó lại "chậc" một tiếng: "Nhưng nói đi nói lại cũng là cháu mạng lớn, may mà con gái chú phát hiện ra nếu không e là cháu thật sự đã bỏ mạng ở dưới sông rồi."
Úc Thừa nhìn sang tiểu nha đầu bên cạnh, không hề vì tuổi tác cô bé còn nhỏ mà qua loa, cậu trịnh trọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn em đã cứu mạng anh."
Bị thiếu niên đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy, trái tim thiếu nữ của Giang Miên Miên không kiềm được thoáng rung động, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên đáp: "Không cần cảm ơn, thầy giáo đã từng nói giúp đỡ người khác là truyền thống tốt đẹp của dân tộc trung hoa chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]