“Tôi chỉ muốn chặt mấy cây trúc, dựng một cái giàn rau.” Mộc Du Du sợ sệt nói, dáng vẻ hiện tại của Cố Bắc Đình khiến cô có chút sợ hãi.
“Cố Bắc Đình, anh đừng hung dữ với tôi, tôi...”
“Đừng khóc!” Cố Bắc Đình nhìn thấy cô khóc, có chút luống cuống tay chân, anh muốn đưa tay ôm lấy cô, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Ôn nhu an ủi, “Đừng khóc, tôi không nên hung dữ với cô, về sau không bao giờ hung dữ với cô nữa.”
“Thật sao?” Mộc Du Du mím môi, nâng đôi mắt to nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cố Bắc Đình.
“Ừm, có điều cô phải đồng ý với tôi, sau này những chuyện này cứ để tôi làm.” Cố Bắc Đình nghiêm túc nói.
“Được” Mộc Du Du trịnh trọng gật đầu.
“Nhưng, chúng ta lên kiểu gì?” Mộc Du Du nhìn sườn núi phía trên.
Cố Bắc Đình nhặt sọt của cô rơi trên mặt đất lên, lại đặt con thỏ trên mặt đất vào sọc, cõng cô trên lưng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Đi lên.”
“A?” Mộc Du Du sửng sốt chốc lát, sau đó nhìn sống lưng cố Bắc Đình cao ngất, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Mau lên đây, tôi cõng cô.” Cố Bắc Đình thúc giục nói.
Mộc Du Du cắn cắn môi, chậm rãi bò lên lưng anh.
Lưng Cố Bắc Đình rắn chắc rộng rãi, tràn ngập khí tức phái nam.
Mộc Du Du nằm trên lưng anh cảm giác rất an toàn.
“Sườn núi dốc như vậy, anh có đi được không?” Mộc Du Du có chút lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, không sao đâu. Độ dốc này đối với tôi không tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ga-cho-quan-nhan-duoc-cung-chieu/3887639/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.