“Chị dâu, em là Mộc Du Du, chị dâu gọi em Du Du là được rồi.” Trên mặt Mộc Du Du lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Ôi, người đẹp mà giọng nói cũng hay nữa, em đừng gọi chị dâu, chị là Lý Ngọc Mai, em cứ kêu chị Ngọc Mai là được.” Lý Ngọc Mai là một người phụ nữ nhiệt tình.
“Được, chị Ngọc Mai.”
“Hai đứa muốn đi ra ngoài à, mau ra ngoài đi, đừng chậm trễ chính sự chứ, sau này lại nói chuyện.” Lý Ngọc Mai cười nói.
“Vâng, chị Ngọc Mai, vậy chúng em đi trước.”
Lý Ngọc Mai phất phất tay, đi vào sân nhà mình.
“Lên đi.” Cố Bắc Đình bước lên xe đạp, nhìn Mộc Du Du.
“À.” Mộc Du Du ngồi ở ghế sau, tay chỉ có thể nắm vào lan can ghế sau dưới mông mình.
“Vợ của Thôi phó doanh trưởng làm người hiền hòa, là người có thể giao lưu, nếu tôi không ở nhà, cô có chuyện gì có thể tìm chị ấy.” Cố Bắc Đình nói.
“Được.” Mộc Du Du không ngờ anh lại nói với mình những điều này.
“Bộ đội chúng ta dựa vào biển, bên cạnh có một thôn, trong thôn có xã cung ứng tiêu thụ và cửa hàng lương thực, cũng có thể đổi hải sản, rau củ, trứng gà với nhân dân, những thứ khác phải ngồi xe đi thành phố mua, xe đi thành phố một ngày hai chuyến.”
“Được.” Mộc Du Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Bắc Đình, đây hẳn là lời dài nhất mà anh nói với cô.
“Cố Bắc Đình, bưu điện cũng ở trong thành phố sao?” Mộc Du Du hỏi, cô phải tiết lộ chuyện cô làm phiên dịch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ga-cho-quan-nhan-duoc-cung-chieu/3887624/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.