Kiếp trước khi bà mối giới thiệu hai người với nhau đã nói rất nhiều.
— Đừng thấy anh từng đi lính mà sợ, chứ thật ra tính cách vô cùng tốt, làm việc cẩn thận trầm ổn.
— Anh cũng giống cô, đều là con nhà nghèo, hai người là trời sinh một cặp.
Sau lại cùng Hạ Nghị kết hôn, ngẫu nhiên… Số lần cũng không coi là nhiều, thỉnh thoảng nhớ đến những ngày tháng đói khổ khi trẻ.
Mỗi lần nghe anh nói như vậy, Bách Nguyệt đều nhịn không được mà hai mắt rưng rưng, chồng cô thật là lợi hại, ở trong hoàn cảnh khổ cực như vậy mà anh lại có thể vươn lên trở thành một người thành công có chỗ đứng trong xã hội.
Bách Nguyệt nghĩ đến đây, vỗ ngực nghiêm túc nói: “Anh cứ ăn đi! Chồng ạ.”
Hạ Nghị bị bắt nhận lấy đồ ăn, rồi lại bị một tiếng chồng của cô làm cho ngây người, cười nhạo nói: “Cô gọi ai là chồng hả? Tiểu nha đầu lông vàng, lông còn chưa mọc hết.”
Bách Nguyệt nghiêng đầu, ngẫm lại cũng đúng, dù sao hiện tại chồng cô còn không biết quá khứ của hai người.
“Vậy em gọi anh là anh Nghị nha.”
Bách Nguyệt cầm lấy cái cuốc, vẻ mặt nghiêm túc mà giao việc: “Anh Nghị, em không biết cuốc đất, sau này vườn rau nhà chúng ta đều do anh làm nhé.”
Hạ Nghị vừa mới nếm một miếng bánh trứng thơm ngon, nghe đến đây thì sững lại, vụ mùa này còn chưa qua đâu.
Anh cũng bắt đầu nghi ngờ cô gái này cho mình đồ ăn, chính là vì để sai mình cuốc đất.
Dù sao thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260370/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.