Bách Nguyệt bèn đi dạo quanh quẩn nơi này, nhặt mấy cục đá vụn trên đất.
Những người khác thấy được lại bắt đầu bàn tán.
“Cái con bé ngốc này lại làm gì kia?”
“Không rõ lắm, có phải là đầu óc cô ta có bệnh hay không?”
“Chậc chậc chậc, thật đúng là không bình thường.”
“Cô nhặt cục đá trên mặt đất, cũng không có người tính công điểm cho cô đâu.”
Hành động của Bách Nguyệt chỉ mang đến những tiếng cười nhạo.
Cũng có người tốt bụng, đó là một chàng thanh niên đầu đinh mở miệng nói: “Nhưng mà cô ấy dọn dẹp những cục đá vụn trên mặt đất sẽ khiến cho chúng ta dễ đi đường hơn.”
Đáng tiếc lời này vừa nói ra lại bị người chặn họng.
Bên cạnh anh ta là một cô gái, hai tay chống nạnh nói: “Còn không phải là nhặt đá vụn sao? Có gì đặc biệt hơn người?”
“Thế nào?” Cô gái kia hất cằm, khinh thường mà nhìn anh ta, hỏi: “Không phải anh nhìn trúng cô ta rồi chứ.”
Người thanh niên bĩu môi, không nói thêm câu gì.
Bách Nguyệt vừa nhặt cục đá vừa nhìn về phía Hạ Nghị, ở nơi này có mình anh là cao lớn nhất, khỏe nhất, tảng đá lớn đè lên vai anh cũng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Bách Nguyệt trước sau đi theo anh giữ khoảng cách không xa không gần.
Hành động này khiến cho một số người trông thấy mà ngứa mồm, nhưng mà ngượng ngùng không dám nói.
Muốn đàn ông cũng quá rõ ràng đi, hận không thể dính lên người Hạ Nghị, hừ đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!
Nào có cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260361/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.