Bách Nguyệt ngoan ngoãn mà ngồi ở trên ghế, tâm trạng vô cùng sung sướng, cô không nói dối, cô chính là có chồng.
Khi ông mai nhìn cô, Bách Nguyệt cũng nhìn chằm chằm lại ông ta mà cười.
Ông mai bỗng giật mình, khẽ rùng mình một cái, sao cô lại cười một cách kỳ lạ như vậy chứ?
Bách Nguyệt vẫn luôn nở nụ cười với ông ta, cười đến rất vui vẻ, cô ngồi ở chỗ tối, cả người giống như khoác lên một tấm sa màu đen, trên người cũng rách rưới, không có một chỗ nào là sạch sẽ.
Cô cười đến hai mắt cong tít, vẫn luôn cười, vẫn luôn cười, cứ thế mà cười, ngọn đèn dầu đặt trên bàn lung lay hai cái, ông mai bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh buốt từ xương cùng xông lên đỉnh đầu.
Trời thì tối vậy mà có một người vẫn luôn nhìn chòng chọc vào mình mà cười, cho dù ai cũng phải sợ chết khiếp.
Ông mai đã sớm biết đầu óc Bách Nguyệt không quá thông minh, vốn dĩ ông ta cũng không quá muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhưng mà nhà trai lại nghèo, có thể bỏ ra không nhiều lắm.
Nhà các cô gái tử tế khác không nhất định sẽ nhìn trúng.
Vừa hay trong nhà lão Bách có bảy đóa hoa, ông ta lại hận không thể sớm một chút gả đám con gái ra ngoài, bớt ở nhà chiếm đồ ăn.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Trước khi tới ông ta đã đến hỏi qua nhà trai, nếu Bách Nguyệt là kẻ ngốc thì không sao cả, nếu là người điên vậy thì không được, kẻ điên sẽ giết người.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-dai-my-nhan-yeu-kieu/260358/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.