Chu Dã nói: “Sang nhà cậu không cần phải đưa đồ quý như vậy, cái này để cho em ăn. Đến tết anh sẽ chuẩn bị mấy thứ khác. Gà rừng muốn nấu gì? Hầm nấm nhé?”
“Hầm hạt dẻ đi, nhà mình không có nấm.”
Hai người vừa nói xong, con trai lớn của chị Lý, Mãn Thương tới, tặng nửa rổ nấm: “Chú, thím, mẹ cháu bảo cháu đưa nấm tới.”
“Ui trời, vừa khéo chú đang nghĩ đến gà hầm nấm.” Chu Dã cười.
Trong núi có rất nhiều nấm, nhưng mà hiện giờ đã qua thời gian có thể hái, cho dù là Chu Dã hay là Bạch Nguyệt Quý đều không giữ lại nhưng người biết cách sống như chị Lý thì phải có.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhận lấy, cất vào nhà, khi cô quay lại, trong rổ còn có táo tàu và hạt dẻ, Mãn Thương cười hì hì cầm rổ về: “Chú, thím, cháu về ăn thịt gà đây.”
Năm nay thằng bé mới năm tuổi, gầy như một con khỉ khô.
Chu Dã cười nói: “Lần trước anh gặp thằng bé, nó còn đang bò trên mặt đất, chớp mắt một cái, nó đã có thể chạy đi mua nước tương rồi.”
“Trẻ con lớn rất nhanh.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Dã nhớ ra anh chưa từng gặp mặt cha mẹ vợ: “Vợ, em xem xem, lúc nào chúng ta về thăm cha mẹ đi?”
“Cha mẹ?” Bạch Nguyệt Quý bất ngờ, chợt nghĩ tới, bật cười: “Anh đang nói nhà em à?”
Chắc là phản ứng dây chuyền, cha mẹ cô trông giống y như kiếp trước.
Hơn nữa họ cũng chỉ có một mình cô là con gái, đời sau chỉ có một con gái cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cuoc-song-hoan-my-cua-nu-phu-thanh-nien-tri-thuc/3987155/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.