Editor: HannahLâm Đào đi qua gọi một tiếng: "Cha, làm sao cha đến được đây? Bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không? Có bị tổn thương đến xương cốt không?" Cô lo lắng nên hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.
Dì Phương nhìn Lâm Thường Hải, giải thích: "A Đào nghe nói chú xảy ra chuyện nên lo lắng.
" Lâm Thường Hải vội vàng nói: "Tôi không sao, hai người không cần lo lắng.
Hôm nay lúc dỡ hàng xảy ra chút tình huống, phía trên có chỗ thiếu hoặc mất hàng hoá nên rơi xuống đập vào tôi, còn may được một chàng trai cứu.
Chân này của tôi bị trật khớp, không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, đừng nhìn băng bó nhiều băng vải như vậy, chỉ là sấm to mưa nhỏ, chân tôi vẫn có thể động, tôi động cho hai người xem.
" Nói xong liền chống người, dự định biểu diễn cho Lâm Đào với dì Phương xem.
Lâm Đào bĩu môi, kéo dài giọng nói không ủng hộ lắm: "Cha —" Dì Phương bất đắc dĩ: "Chú đừng có lộn xộn, A Đào chỉ có một người thân là chú, nếu chú xảy ra chuyện gì, chú muốn con bé lo lắng chết phải không?" Lâm Thường Hải liền bất động, sao ông lại không biết A Đào chỉ còn một người thân là mình chứ? Cũng bởi vì biết, cho nên lúc chân của mình bị vật nặng nện xuống không đi đường được, bên trên lại có đồ vật rơi xuống tiếp, bất cứ lúc nào cũng có thể đập chết mình, trong đầu ông chỉ nghĩ đến mình nhất định không thể chết.
A Đào nhà ông còn nhỏ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cuoc-song-hang-ngay-cua-quan-tau-tren-hai-dao/968988/chuong-41.html