Tần Thanh Man bế sói con lên, để Sở Sở và Đỗ Hoành Nghị lên xe, chờ hai người lên xe, ô tô liền chạy về hướng Bạch Thành, chạy đến sân bay quân dụng ở Bạch Thành. "Sở Sở, không xảy ra chuyện gì cả, chúng ta chỉ là xa nhà một chuyến." Tần Thanh Man nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu. "Đi đâu vậy? Thành phố hả chị?" Sở Sở và Tần Thanh Man bọn họ từng đến Bạch Thành, cậu biết Tần Thanh Man nói xa nhà nhất định là còn xa hơn Bạch Thành, Trần Cảnh thường xuyên đến nhà bọn họ, hơn nữ Trần Cảnh là người thành phố, cậu nhóc theo bản năng liền nghĩ xa nhà là ở thành phố. "Còn xa hơn thành phố nữa." Đỗ Hoành Nghị cũng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc trẻ con. Mặc dù bọn họ không có tin tức chính xác của Vệ lăng, nhưng biết Vệ Lăng vẫn còn sống, chỉ cần người còn sống, đó là chuyện vui vẻ nhất. "Xa hơn nữa sao?" Sở Sở nghe thấy lời nói của Đỗ Hoành Nghị, càng tò mò. "Đúng vậy, em đoán đi." Đỗ Hoành Nghị cổ vũ cậu bé. Sở Sở không đoán được, bởi vì nơi xa nhất cậu đi cũng chỉ tới Bạch Thành, cậu mới đi học nên chưa học địa lý, cậu biết đất nước mình rất lớn, có rất nhiều nơi mình không biết. Mang theo tò mò, Sở Sở chuyển ánh mắt tới khuôn mặt Tần Thanh Man. Thậm chí còn ôm sói con trong người Tần Thanh Man vào người mình, cậu cảm thấy lời nói lát nữa của chị có thể khiến mình giật mình. Tần Thanh Man không phụ sự phỏng đoán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023644/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.