Vương Thừa Bình là quân nhân nên dáng người cao to, nếu đứng gần thì Sở Sở mới sáu tuổi phải ngẩng đầu lên mới thấy người. "Đi đi." Vương Thừa Bình khẽ đẩy Sở Sở. Ông ấy biết lúc này Tần Thanh Man bớt lo nghĩ đi thì mới nghỉ ngơi tốt được, Vệ Lăng không ở nhà, người có ảnh hưởng với cô nhất chính là Sở Sở. Sở Sở bị Vương Thừa Bình đẩy lập tức vào phòng phía tây, thấy Tần Thanh Man ngồi trên giường vẫy tay với cậu. "Chị." Sở Sở lập tức nhào tới, suýt nữa thì nhào vào lòng Tần Thanh Man. Dù lúc này nhìn vẻ mặt Tần Thanh Man đã hồi phục nhiều nhưng thực ra thân thể vẫn chẳng có sức lực mấy. "Chị, xin lỗi, em xin lỗi." Sở Sở thấy mình suýt gây họa nên mặt trắng bệch, chuyện Tần Thanh Man ngất xỉu hôm nay đã dọa cậu nhóc. "Chị không sao, đâu có đụng trúng chị, đừng xin lỗi nữa, đi đun nước tắm cho Đô Đô đi." Tần Thanh Man thấy Sở Sở bị dọa vội sai cậu nhóc đi làm việc, lúc này bận rộn mới không rảnh suy nghĩ lung tung. Sở Sở nghe bảo đun nước tắm cho sói con thì lập tức nhìn về phía bụng Tần Thanh Man. Lúc này sói con đã quay đầu ra ngoài, cảm xúc không tệ như ban nãy nữa. "Đô Đô bẩn quá." Sở Sở không khỏi chê một câu. Sói con xòe móng ra trả lời cậu, dù sói con không hiểu Sở Sở đang nói gì nhưng nó nhìn ra vẻ mặt của Sở Sở, nó đâu có mù mà không thấy vẻ chê bai rõ ràng thế. Sói con trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023628/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.