Hôm nay Vệ Lăng thức dậy sớm cho nên bữa sáng là do hắn làm. Hắn cũng không nấu món gì phức tạp, chỉ hấp ba cái màn thầu, nấu một nồi cháo gạo kê và một món hầm đơn giản. Vệ Lăng sợ bản thân nấu không ngon nên bỏ khá ít thịt. Sở Sở và sói con xem như dễ nuôi, cho gì ăn nấy chứ không kén chọn. Quan trọng là vì bọn họ không dám kén cá chọn canh trước mặt Vệ Lăng. "Chị, chị..." Thấy Tần Thanh Man tỉnh lại, Sở Sở thật sự rất vui. Sở Sở thấy bên cạnh Vệ Lăng còn rất nhiều củi cần chẻ thế nên cậu chạy một mạch vào phòng ngủ của Tần Thanh Man và Vệ Lăng. Trước khi bước vào căn phòng phía tây, cậu còn biết cởi áo khoác và rửa sạch tay. "Chị tỉnh rồi." Sở Sở lo lắng vươn tay chạm vào trán của Tần Thanh Man. Thấy Sở Sở Sở như vậy, Tần Thanh Man biết Vệ Lăng chắc chắn đã nói điều gì đó khiến đứa nhỏ hiểu lầm. "Chị không sao, chỉ là ngủ ngon quá nên dậy trễ thôi, chị chuẩn bị rời giường đây." Tần Thanh Man kéo bàn tay nhỏ trên trán mình xuống rồi nhìn về phía giường đất, sói con vậy mà cũng chạy vào theo, nó đang đứng trước mặt cô liên tục quẫy đuôi. Nhìn dáng vẻ quẩy đuôi không chút rụt rè của nỏ, quả thật sói con chẳng thừa hưởng được tí lạnh lùng, thanh ào ào của Tiểu Hắc cả. "Chị, anh rể nói chị mệt, bảo bọn em không được làm phiền chị, bây giờ chị đỡ hơn chút nào chưa?" Sở Sở vẫn lo lắng cho Tần Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023590/chuong-963.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.