Vệ Lăng sờ đôi môi hơi sưng tấy của mình, hoàn toàn không để ý tới sự trừng phạt của bà xã, ngược lại còn vui vẻ mặc quần áo cho bà xã. Sửa soạn xong, kéo rèm cửa sổ ra, hai vợ chồng nhìn thấy ánh chiều tà trên bầu trời. Rất đẹp. Sắc trời vẫn còn rất sáng. Sau khi vào đầu mùa xuân, mặt trời xuống núi càng ngày càng muộn, ngày cũng càng ngày càng dài, đến mùa hè, phải hơn 7 giờ trời mới tối. "Bà xã, anh đi giặt quần áo, em đi xem thử xem Sở Sở đã tỉnh chưa." Vệ Lăng đứng trước cửa phòng phía Tây nói với Tần Thanh Man, áo khoác Sở Sở rất bẩn, mong là ngâm vài giờ rồi có thể giặt sạch. "Được, để em đi xem thử." Sau khi rời giường, Tần Thanh Man không muốn dính chặt với Vệ Lăng nữa, lập tức đi đến phòng phía Đông. Từ khi Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở ngủ ở phòng phía Đông, không phải vạn bất đắc dĩ, Vệ Lăng sẽ không đi vào. Sở Sở cũng đã tỉnh, đang đánh nhau, lăn lộn chơi đùa với sói con ở trên giường đất. Bức tường được làm hoàn toàn bằng gỗ, cách âm rất tốt, Tần Thanh Man chỉ đẩy cửa vào mới nghe thấy âm thanh. "Tỉnh rồi sao không rời khỏi giường?" Tần Thanh Man đi tới ngồi trên giường đất, xoa đầu Sở Sở và sói con. "Chị, dù sao cũng không có việc gì, em không dậy đâu." Sở Sở vừa nói vừa dùng chân gạt sói con đang định nhào vào lòng Tần Thanh Man ra, trước đó cậu tắm, cũng đã cọ rửa sạch sẽ cho sói con. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023582/chuong-955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.