Đối mặt với câu hỏi của Sở Sở, Viên Hướng Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man qua kính chiếu hậu. Tần Thanh Man cũng nghe thấy câu hỏi của Sở Sở, đưa mắt qua, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Viên Hướng Dương. "Sở Sở, em quên lời chị từng nói với em rồi à?" Tần Thanh Man nhẹ nhàng kéo Sở Sở đang nửa nằm trên bả vai Viên Hướng Dương trở lại. "Chị, xin lỗi, em nhớ anh rể." Sở Sở thấy Tần Thanh Man nghe được câu hỏi của mình thì ủ rũ cúi đầu, nhận sai với Tần Thanh Mạn, cậu chưa quên lời Tần Thanh Man nói, nhưng cậu thực sự rất nhớ Vệ Lăng. Với lại cậu biết chị cũng nhớ anh rể. "Sở Sở, anh rể của em là quân nhân, quân nhân có kỷ luật của quân nhân. Dù là người thân, chúng ta cũng phải tuân thủ quy định bảo mật, không được hỏi những vấn đề không nên hỏi, nếu không sẽ làm người khác khó xử. Hơn nữa, chị tin A Lăng sẽ bình an trở về nhà." Tần Thanh Man ôm Sở Sở nhẹ nhàng an ủi cậu. "Chị, em hiểu rồi, em cũng tin anh rể sẽ bình an trở về nhà." Sở Sở ôm lấy Tần Thanh Man. Áo bông đen thùi lùi cọ rất nhiều tro tàn lên quần áo Tần Thanh Man. Trước đó ở thôn Đoàn Kết, cậu và sói con chui qua tường lửa nhà Triệu Tài để tháo ngòi nổ, quần áo bông đã bị dính đen, dưới tình huống không có điều kiện, cậu chỉ có thể tiếp tục mặc bộ áo bông này. Dù sao thì bẩn bên ngoài chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023578/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.