"Nha đầu Thanh Man, có cần bọn chú giúp đỡ không?" Sau khi nhận nước, hai người Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương không uống ngay, cũng chẳng hỏi chuyện đã xảy ra hôm nay trong thôn mà là nói thẳng một câu chất phác nhất, chân thành nhất. "Chú, tạm thời không cần đâu ạ." Tần Thanh Man cười, ngồi bên cạnh Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương. Sau đó cô nhìn Sở Sở một cái rồi nói: "Sở Sở, em dẫn Đô Đô về phòng đi, thời gian không còn sớm nữa, các em nên đi ngủ rồi đấy." Sau khi ăn cơm xong Sở Sở đã rửa mặt, bây giờ về phòng ngủ là được, không cần rửa lại nữa. "Chú Trịnh, chú Tiền, tạm biệt." Sở Sở đứng lên, ngoan ngoãn tạm biệt Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương, sau khi nói xong lại nói với Hoàng Hải Quân: "Anh Hoàng, ngày mai gặp nhé." "Ngày mai gặp." Mọi người biết vì sao Tần Thanh Man lại đuổi Sở Sở đi, cũng đều hiểu rằng ở tuổi của Sở Sở thì không cần thiết phải nghe quá nhiều chuyện của người lớn, người nào người nấy đều tạm biệt cậu, sau đó nhìn cậu rửa sạch bốn chân cho sói con rồi ôm sói con biến mất ở cửa phòng phía Đông. Cửa phòng phía Đông cũng theo đó mà đóng lại. "Sở Sở vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn lại còn rất dũng cảm." Đây là đánh giá của Trịnh An Quốc dành cho Sở Sở. Hôm nay sau khi trở về rồi tìm hiểu tình hình, ông cụ từng trải qua rất nhiều chuyện này mới hiểu được Sở Sở đã dũng cảm biết bao khi bảo vệ gia đình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023491/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.