Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Cao Diệp Phương nhìn Tần Thanh Mạn xuất hiện sợ hãi và kinh hoàng. Cô ta vì suy đoán của mình mà hoảng sợ không thôi. "Đồng chí Cao Diệp Phương, cô đừng nóng vội, bình tĩnh, bình tĩnh, chúng tôi sẽ hỏi, nhất định sẽ trả lại sự việc, cô có thai, không nên quá kích động, như vậy không tốt cho thai nhi, cũng không tốt cho cơ thể người mẹ." Tần Thanh Mạn mặc kệ sự sợ hãi trong ánh mắt của Cao Diệp Phương, vẫn ôn hòa khuyên nhủ Cao Diệp Phương, bất kỳ một người ngoài nào lúc này đều có thể nhìn ra Tần Thanh Mạn đang làm tròn chức trách của một cán bộ công xã. "Cô… Cô…" Cao Diệp Phương nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Thanh Mạn, sắc mặt trắng bệch. Cô ta sợ. Cô ta cảm thấy mình đã sớm bị Tần Thanh mạn nắm thóp từ lâu, tất cả mọi thứ hiện tại đều là do cô ta trúng bẫy của Tần Thanh Mạn, thì ra không chỉ có mình cô ta oán hận Tần Thanh Mạn cướp mất Vệ Lăng, mà Tần Thanh Mạn cũng oán hận cô ta vì cô ta từng là đối tượng xem mắt của Vệ Lăng. Cao Diệp Phương xoay chuyển suy nghĩ, nghĩ càng nhiều. Thậm chí nghĩ tới thủ đô. Có phải Vệ Lăng và Tần Thanh Mạn đã sớm biết chuyện ở thủ đô, hoặc là nói, nhà họ Vệ hoặc là nhà họ Hoàng đã sớm biết có người âm thầm muốn hại bọn họ, cho nên mới cố ý thả dây dài câu cá lớn. Trán Cao Diệp Phương toát một lớp mồ hôi lạnh. Bây giờ cô ta vô cùng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5023455/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.