"Vợ nhắm mắt lại nào, anh mang đến cho em một bất ngờ." Vệ Lăng đưa tay ra với Tần Thanh Man. "Được." Tần Thanh Man thấy tâm trạng Vệ Lăng khá tốt nên phối hợp nhắm mắt lại luôn. Sau khi nhắm mắt, Tần Thanh Man ỷ lại hoàn toàn vào Vệ Lăng. Vệ Lăng nắm tay Tần Thanh Man dẫn người đi về phía bờ hồ, phía sau lớp nham thạch chắn bên bờ hồ có một cái thuyền gỗ nhỏ, là loại thuyền gỗ đơn giản nhất. Tần Thanh Man không biết Vệ Lăng làm gì tiếp nhưng cô cực kỳ tin hắn, gật đầu nói: "A Lăng, em tin anh." Tin tưởng không chỉ là một từ mà còn là niềm tin tuyệt đối. Vệ Lăng bỏ túi đeo lên thuyền trước rồi mới bế Tần Thanh Man lên. "A…" Thân thể đột nhiên bị nâng lên làm Tần Thanh Man vô thức kêu lên, đôi tay ôm chặt lấy cổ Vệ Lăng. "Vợ đừng sợ, anh ôm em." Vệ Lăng cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tần Thanh Man để an ủi. "Ừm, em không sợ." Tần Thanh Man nhắm mắt mỉm cười, cô cảm giác dòng máu cũng kích động, càng lúc càng hứng thú với hành trình tiếp theo, vì cô cảm nhận được mình đang lắc lư. Dù biên độ lắc khá nhỏ nhưng cô cảm nhận được chỗ Vệ Lăng đang đứng bây giờ không phải ở trên mặt đất. Cô nghĩ đến lớp sương mù trên mặt hồ, trong lòng không chỉ suy đoán mà còn cực kỳ chờ mong. Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man không chèo thuyền nhưng thuyền lại tự xuôi ra giữa hồ. Đây là bí mật hắn phát hiện ra lúc sửa lại căn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/5009947/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.