"Mới vừa nãy không phải em vẫn chơi rất vui với nó sao, sao bây giờ lại thận trọng thế, em cứ coi nó như chó con là được rồi." Tần Thanh Man biết Sở Sở có gánh nặng tâm lý, dứt khoát để đứa nhỏ xem sói con thành chó con.
"Lúc trước không phải là do em không biết sao, hì hì hì ——"
Sở Sở gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Tần Thanh Man lau cho sói con suốt cả buổi, cũng trấn an nhóc con cả buổi, lúc này tinh thần của nhóc con cũng đã khôi phục được một chút, đang ôm một ngón tay Tần Thanh Man cắn cắn.
Em bé sói vẫn chưa mọc răng, cắn cũng không đau một chút nào.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở kỳ thực đang rất muốn chơi với sói con một chút, sau đó trực tiếp đem nhóc con trong tay nhét vào lòng Sở Sở, rồi nói: "Em ôm một lúc đi, chị đi làm ổ cho sói con, để lát nữa nó có thể ngủ."
"À… A—-"
Sở Sở bị nhét sói con, cả người đều cứng đờ.
Không nhúc nhích ôm nhóc sói.
Lúc chưa biết được thân phận thực sự của sói con, Sở Sở chơi vui vẻ không hề cố kỵ một chút nào, hiện tại biết trong ngực đang ôm sói, trong lòng kiểu gì cũng sẽ cảm thấy cấn cấn, dù nhóc này có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn là sói.
Tần Thanh Man không quan tâm Sở Sở ở chung với sói con như thế nào, cô bê nước lau người cho sói ra ngoài đổ, sau đó dùng xà phòng rửa chậu sạch sẽ rồi mới đi tìm vật liệu làm ổ cho sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-cung-truong-phu-tuong-quan-xuyen-toi-nuoi-con-o-bien-cuong/4904504/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.