Đến trong thành, Đại Hổ không khỏi lùi bước khi anh nhìn thấy những người đi bộ trên đường ăn mặc quần áo chỉnh tề. Mà lúc này trên người anh đang mặc một chiếc quần bị cắt ngắn hai ống, để lộ mắt cá chân, nhìn thấy những người trong huyện thành mặc quần áo không có miếng vá nào trên người, anh không khỏi có chút thận trọng. 
Tống Nghị thì ngược lại. anh điềm tĩnh tự nhiên, nắm thật chặt cái sọt trên lưng, cái sọt được đậy một lớp vải bông, bên trong là rau dại và trứng gà được che đậy cực kỳ cẩn thận. 
Tống Nghị nhìn hai bên trái phải người đi đường, thấp giọng, chọc vào khuỷu tay Đại Hổ hỏi. "Đại hổ, những thứ này bán ra ngoài như thế nào?" 
Đại Hổ nuốt nước bọt, run run nói: "Tôi, tôi, lần trước đến huyện thành, người ta nhìn thấy tôi cõng đồ vật liền chủ động đến tìm tôi mua..." 
Tống Nghị thiếu chút nữa té ngã sấp mặt, vừa rồi lúc anh đào rau dại ở sau núi, anh ta đã thề bồi đảm bảo là chắc chắn sẽ bán được ra ngoài. 
Nhưng mà anh cũng không nóng vội, một lòng mang chí lớn vỗ nhẹ vào lưng Đại Hổ nói: "Anh tôi nhìn này." 
Anh không vội vã tìm người chào hàng, mà tìm một chỗ râm mát, lôi Đại Hổ cùng ngồi xổm một chỗ với mình, quan sát người đi lại trên đường. 
Liên tiếp ngồi hơn nửa giờ mà không rời vị trí. 
Đại Hổ bẻ một cành liễu, ngậm trong miệng, giọng không rõ ràng nói: "Không phải anh nói muốn bán đồ sao? Tại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-vo-nho/2736808/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.