“Cô thay đổi rồi.” Tiết Ngạn cách gần nhìn nét bút đã sửa trong đó.
Lục Giai Giai sợ hãi ho khan một tiếng: “Không phải em sửa, là em kêu Châu Văn Thanh sửa lại, trước đây anh ta ghi nhầm cho anh, anh… lúc trước anh từng tìm em nói về tình trạng này rồi, xin lỗi, khi đó em…” Có hơi não tàn.
Vẻ mặt của Tiết Ngạn vẫn không thay đổi: “Sớm quen rồi.”
Trước Châu Văn Thanh vì nguyên nhân thành phần mà công điểm của Tiết Ngạn cũng luôn không đối chiếu được. Khi ấy không có người nào giúp bọn họ, cho dù có báo lên cũng chẳng ai quản, dần dần đã giao ước thành thói quen.
Dựa theo cách nói của người trong thôn thì bây giờ công điểm thiếu một chút chẳng qua cũng chỉ là trả lại những bóc lột của bọn họ đối với nông dân ngày trước mà thôi.
Tầm nhìn của Tiết Ngạn rơi lên người Lục Giai Giai, nhìn gương mặt cô rồi thấp giọng bảo: “Hình như cô lại thay đổi.”
“Hửm?” Lục Giai Giai không hiểu.
Tiết Ngạn lùi lại một bước, nhíu mày: “Cô giống một năm trước… không có gì, tôi đi trước.”
“Hả?” Lục Giai Giai nhìn bóng lưng của Tiết Ngạn, vẫn còn rất mơ hồ.
Liên tiếp ba ngày sau thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời giống như muốn nướng chín mặt đất vậy.
Lục Giai Giai không ăn diện như ngày đầu tiên nữa, trên mặc áo sơ mi trắng dưới mặc quần dài màu xanh nhạt, buộc tóc ở hai bên mai ra phía sau.
Nguyên chủ thích mua quần áo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196193/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.