Bởi vì cách không xa nên rất nhanh cô ta đã nhìn thấy rõ gương mặt của người hôn mê: “Ế, Cương Quốc, đó không phải Châu Văn Thanh sao?”
Châu Văn Thanh ở bên đó được người dìu tới dưới thân cây, anh ta đã rất lâu rồi chưa làm việc đồng áng, bây giờ thời tiết lại nóng như vậy, đột nhiên anh ta rất muốn về nhà, lại làm công việc ghi chép công điểm đó.
Nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, cha Lục sẽ không cho anh ta về, trừ phi anh ta lấy Lục Giai Giai.
Thanh niên trí thức nam tới cùng anh ta là Trương Đào rót một ít nước vào miệng Châu Văn Thanh.
Bắt đầu từ lúc về quê, Trương Đào đã biết mình nhất định phải thích ứng với cuộc sống nhanh nhất có thể, tuy rằng mới đầu làm việc đồng áng mình cũng không chịu được, nhưng thời gian làm dài rồi đã không còn gì khác so với người trong thôn.
Trong đó, gương mặt của anh ta cũng vì thời gian dài lao động bị phơi đến đen nhẻm, nhưng loại đen này lại chính là hy vọng để anh ta sống sót.
Anh ta liếc mắt nhìn mụn nước trên tay Châu Văn Thanh, nói vài câu thật lòng: “Theo tôi thấy cậu cứ lấy Lục Giai Giai đi, cô ta lớn lên vừa ưa nhìn vừa thích cậu như vậy, hà tất phải chịu khổ như thế?”
Nếu như có một cô gái lớn lên đẹp như vậy theo đuổi anh ta, anh ta đã sớm đồng ý rồi.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Châu Văn Thanh rũ xuống, anh ta tức giận :”Trương Đào, cậu không hiểu, thứ tôi muốn theo đuổi là tình yêu, loại con gái đầu to mất não đó cho dù tôi có chết cũng sẽ không lấy cô ta, bọn họ là giai cấp địa chủ áp bức, tôi phải phản ánh với cấp trên.”
“…” Trương Đào không nhịn được mà nhắc nhở: “Văn Thanh, đây mới là việc mà chúng ta nên làm.”
“…” Châu Văn Thanh quay mặt đi với vẻ khó chịu: “Dù sao tôi cũng không muốn lấy cô ta, hơn nữa trước đây công việc ghi chép công điểm tôi làm rất tốt, dựa vào cái gì ông ta không cho tôi làm nữa.”
Trương Đào cũng không nói nữa.
Bọn họ về quê là nhiệm vụ cấp trên giao cho, cho dù trong thôn kêu bọn họ làm công việc gì cũng trong phạm vi hợp lý hết.
Hơn nữa nếu Châu Văn Thanh đã thật sự không có bất cứ ý gì với Lục Giai Giai, tại sao còn muốn nhận đồ của nhà người ta?
Còn lộ ra vẻ mặt bị cưỡng ép nữa.
“Cậu ở đây nghỉ ngơi đi, tôi phải đi làm việc đây!” Trương Đào xắn tay áo lên.
Trưa hôm nay anh ta nhất định phải làm đủ bốn công điểm mới có thể được chia lương thực đủ nhiều.
Trương Đào về ruộng lúa mạch tiếp tục nhổ cỏ, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện Tiết Ngạn biến mất rồi.
Tiết Ngạn vốn bỏ lại anh ta một khoảng khá xa, bây giờ khoảng cách lại càng lớn hơn.
Anh ta hé miệng với vẻ khó tin, không hiểu được sức trong người Tiết Ngạn từ đâu mà có nữa.
Đến trưa, cha Lục tìm được Trương Đào: “Tôi nhớ cậu đã tốt nghiệp cấp hai.”
Trương Đào sững sờ: “Vâng.”
“Hôm nay cậu tới làm người ghi công điểm trong thôn đi, buổi chiều đừng làm nữa, phải rồi, ngày mai con gái tôi sẽ tiếp quản công việc này, cậu cứ giao mấy thứ ghi chép này cho con bé.” Cha Lục dặn dò.
“Vâng.” Trương Đào cầu còn chẳng được, lập tức đồng ý ngay.
Bây giờ trời nóng như vậy, chỉ cần ngồi trong phòng ghi công điểm, một công việc thoải mái như thế chẳng ai lại từ chối.
Cha Lục chia xong công việc là đi ngay, lúc Châu Văn Thanh vào trong báo cáo công điểm nhìn thấy là Trương Đào, cả người cũng sững sờ: “Sao lại là cậu?”
“Hôm nay do tôi ghi công điểm trước.” Trương Đào đáp.
“Thật sao?” Châu Văn Thanh lập tức cảnh giác.
Trưa hôm nay Trương Đào mới khuyên anh ta lấy Lục Giai Giai, buổi chiều đã làm người ghi công điểm?
Chắc chắn đã nhận hối lộ của nhà họ Lục rồi!
Châu Văn Thanh càng lúc càng khẳng định nhà họ Lục đang ép mình lấy Lục Giai Giai.
Anh ta tức đến run người: “Trương Đào, tôi không ngờ cậu lại là người như vậy đấy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]