“Sao vậy ạ?” Lục Giai Giai vẫn chưa phát hiện ra sai lầm trong cách gọi.
Mẹ Lục ngại ngùng đáp: “Nếu con đã gọi cha con là ba, vậy sau này cứ gọi mẹ là má như ba năm trước đi!”
Bà ta vẫn cảm thấy cách gọi này dễ nghe hơn.
Phong cách hơn!
Vẻ mặt của Lục Giai Giai lập tức cứng ngắc, cô ở hiện đại quen gọi ba má rồi, chỉ nhất thời thuận miệng.
“Má… má…” Mẹ Lục không cảm thấy kỳ lạ sao?
Nhưng chuyện kỳ lạ này chắc hẳn không ai tin đâu.
“Ồ, gọi gì cũng như nhau cả.” Mẹ Lục xua tay, vẻ mặt không để ý: “Mẹ quen con gọi như vậy từ một năm trước rồi.”
Gọi ba năm cũng không phải nghe quen rồi sao?
Lục Giai Giai mang vẻ mặt mơ hồ, tuy rằng cô có ký ức của nguyên chủ nhưng có hơi vụn vặt, một vài hình ảnh thậm chí còn không có thanh âm.
Toàn bộ ký ức chỉ có chuyện của cô và Châu Văn Thanh là rõ ràng nhất.
“Không nói nữa, má phải đi làm đây.” Mẹ Lục tự sửa miệng.
“…” Lục Giai Giai không nhịn được mà cười trộm.
Còn nói gọi gì cũng được.
Mẹ Lục cầm quả hồng khô lên, nói: “Má đi đưa cho cha… ba con, ôi, vẫn là con gái hiếu thuận, vừa cho thịt khô vừa cho hồng khô, mấy đứa anh trai của con chưa bao giờ từng nghĩ đến hai ông bà già này.”
Ai dám nói con gái bà ta không hiếu thuận, bà ta sẽ là người đầu tiên không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196156/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.