Anh ta thật sự không còn mặt mũi nào cả.
Lục Cương Quốc xấu hổ nói: “Mẹ, vậy con cũng không ăn nữa, bớt cơm cho nhà mình.”
“Không ăn sao được? Lát nữa qua ăn đi.” Không ăn lại bệnh, rồi việc đồng áng ai làm!
Qua vụ mùa, tốt nhất là cả đời đừng ăn cơm nữa.
“Mẹ.” Hốc mắt của Lục Cương Quốc đỏ hoe, mẹ thật tốt với anh ta.
...
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai bàn bạc với cha Lục: “Cha, con tính ngày mai về lại vị trí của con làm việc.”
“Cái gì?” Cha Lục hơi dừng lại.
“Chính là công việc mà bên trên giao cho con đó, con không cho Châu Văn Thanh làm nữa, con muốn tự mình làm.” Lục Giai Giai nói.
Tiền lương một tháng mười lăm đồng còn có trợ cấp cũng coi như là khoản thu nhập khá ổn ở thời đại này.
“Tốt, tốt tốt.” Trong lòng cha Lục kích động, đi vài bước trong nhà.
Hôm qua ông ta thử thăm dò mới điều Châu Văn Thanh đi, không ngờ con gái ông ta thật sự không có phản ứng gì.
Lục Giai Giai nở nụ cười: “Cha, đợi tháng sau được phát tiền lương, con sẽ vào thị trấn mua thịt bồi bổ cho cha, cha lo nghĩ nhiều, tuyệt đối không thể tổn hại sức khỏe được.”
“Được, được, cha đều nghe con hết.” Tiền lương của con gái ông ta muốn tiêu thế nào thì tiêu như vậy.
Chỉ là... cha Lục liếc mắt nhìn chân của Lục Giai Giai: “Hay là ở nhà nghỉ thêm vài ngày rồi lại nói sau...”
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196142/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.