Cô ta sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Lục, cũng được coi là công thần của nhà họ Lục, nhưng sao lại không có phần của cô ta.
Có lẽ ánh mắt của Điền Kim Hoa quá có tính thực chất nên Lục Giai Giai bị cô ta nhìn, trên mặt cũng nóng bừng lên.
Ăn mảnh quả thật khiến người sốt ruột, đặc biệt là còn có nhiều trẻ con như vậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn.” Mẹ Lục coi thường cái thứ không biết xấu hổ như Điền Kim Hoa.
Nhà thằng hai kiếm công điểm đến ngay cả con mình còn không nuôi nổi, dựa vào trong nhà trợ cấp cũng thôi đi, lại còn ngày nào cũng muốn có đồ ngon, mơ cũng đẹp thật đấy.
Mẹ Lục hừ một tiếng, nói với những người khác trên bàn: “Tụi bây cũng đừng ngưỡng mộ, đố kỵ hay ghen ghét gì cả, thịt khô là thằng ba đặc biệt gửi về từ bộ đội, trên thư viết là cho em gái nó ăn. Tụi bây muốn ăn thì cũng tìm một anh ba có bản lĩnh đi, không có bản lĩnh thì đừng sinh ra suy nghĩ khác cho bà.”
“Cô làm gì vậy?” Lục Cương Quốc cảm thấy mất mặt, kéo cánh tay Điền Kim Hoa một cái.
Nhòm ngó đồ ăn của em gái, chỉ nghĩ một chút thôi anh ta đã cảm thấy mất mặt rồi.
Hơn nữa, cơm nước trong nhà cũng tốt hơn những gia đình khác nhiều, thật đúng là biết đủ.
Điền Kim Hoa thu lại ánh mắt của mình, cúi đầu khuấy nước cơm nhưng lại ở bên dưới bàn đá Đại Sơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196139/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.