Tiết Ngạn có sức khỏe, không một chàng trai nào ở thôn Tây Thủy có thể cần mẫn hơn anh, hơn nữa trai trẻ khắp toàn thôn này đều không đánh lại anh.
“Anh ấy không lấy con đâu.” Lục Giai Giai cúi mắt nhìn mẹ Lục đóng cúc áo.
Tiết Ngạn hoàn toàn không nhìn trúng cô, nếu không phải xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thì hôm qua anh hoàn toàn sẽ không cứu cô.
Mẹ Lục thở dài một hơi: “Cậu ta là một đứa trẻ tốt, cũng coi như tự mình biết mình.”
Con gái bà ta lớn lên xinh đẹp, con người chịu khó lại hiếu thuận với cha mẹ, thương yêu tiểu bối.
Bà ta nhất định phải tìm một đứa con rể vừa giàu có vừa ưa nhìn, tốt nhất còn là người thành phố cho cô.
Lục Giai Giai: “...” Có phải mẹ đã hiểu lầm gì đó rồi không?
Mẹ Lục giúp Lục Giai Giai mặc xong quần áo, cô vừa định chống nạng rời đi thì mẹ Lục xuyên qua cửa sổ nhìn thấy con trai trở về.
Bà ta chạy vài bước ra mở cổng: “Thằng tư, qua đó cõng em gái mày đi ăn cơm đi.”
“Con tự đi qua đó được mà.” Lục Giai Giai vội xua tay.
“Thế sao mà được, chân không thể dùng sức được đâu.” Mẹ Lục hỏi: “Chê anh con hôi phải không, cũng đúng, mẹ đi kêu nó thay bộ quần áo mới rồi lại qua cõng con sau.”
Lục Giai Giai: “...”
“Mẹ, để con cõng em cho!” Lục Cương Quốc vui vẻ đi vào nhà.
Hôm qua vợ anh ta làm chuyện mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196136/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.