“Không… không phải…” Châu Văn Thanh xua tay, anh ta tức đến mức mặt mày đỏ lên.
Nếu không phải đột nhiên bọn họ đổi công việc của anh ta, muốn ép anh ta lấy Lục Giai Giai thì sao anh ta có khả năng tới nơi này?
Châu Văn Thanh thở hắt một hơi: “Cháu chỉ muốn tới hỏi đại đội trưởng tại sao đột nhiên đổi công việc của cháu?’
Đột nhiên đổi công việc? Gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai lộ ra vẻ mừng rỡ.
Không ngờ cha Lục thật sự nghe ý kiến của cô.
“Tại sao đổi công việc của cậu? Đương nhiên là nghe theo yêu cầu của quốc gia rồi.” Mẹ Lục chống nạnh: “Sắp tới vụ thu hoạch rồi, chuyện to bằng quả rắm cũng đòi tới tìm đại đội trưởng, người nào cũng như cậu vậy mọi người còn làm việc nữa không đây?”
Châu Văn Thanh lạnh mặt.
Mặt mũi của người nhà họ Lục thật đúng là ghê tởm, anh ta có chết cũng sẽ không lấy Lục Giai Giai.
Châu Văn Thanh tức giận vung tay rời đi.
Mẹ Lục mang vẻ mặt còn u ám hơn cả anh ta.
Phần việc ghi chép công điểm và nông cụ này vốn rất nhẹ nhàng nhưng cũng cần phải có văn hóa nhất định.
Thôn Tây Thủy này người có văn hóa ít, ngoại trừ vài thanh niên trí thức ra cũng chỉ có con gái bà ta có trình độ văn hóa cao nhất, đã tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi đoàn văn công giải tán, để bồi thường bên trên đã giao công việc này cho Giai Giai.
Nhưng con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196129/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.