Lục Giai Giai rụt cổ, nghe lời thu tay về, nhưng cô sắp rớt xuống mất…
Lấy lùi làm tiến, cô nắm lấy áo trên người anh, cơ thể cách anh gần hơn một chút.
Tiết Ngạn phun ra một hơi nóng rực và nặng nề, trách móc người sau lưng: “Đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa tôi sẽ ném cô lại đây!”
“… Tôi biết rồi.” Lục Giai Giai chỉ sợ anh ném cô lại thật, mới ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Qua một lúc, cô nghĩ đến mình vẫn chưa biết ân nhân tên là gì, yếu ớt mở miệng hỏi: “Anh tên là gì?”
Đợi cô được cứu rồi nhất định sẽ mua cho anh một bộ quần áo mới, rồi lại kêu cha cô tặng một căn nhà sang trọng cho anh.
Cơ thể Tiết Ngạn lập tức căng cứng, con ngươi giống như hung thú bị chọc giận: “Lục Giai Giai, cô đang cố tình sỉ nhục tôi?”
“Anh… anh biết tên tôi?” Lục Giai Giai thở hổn hển, hỏi trong sự kinh ngạc.
“Lục Giai Giai, cô không cần diễn trò trước mặt tôi.” Con ngươi của Tiết Ngạn tối tăm, cánh tay anh ta hơi căng chặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng: “Thu suy nghĩ của cô lại.”
Lục Gia Giai mập máy mấp máy đôi môi tái nhợt: “Gì cơ?”
Cũng đúng lúc này cách đó không xa truyền tới tiếng gọi, anh nhanh chóng thả Lục Giai Giai xuống dưới tàng cây,
“Anh sao vậy?” Lục Giai Giai nhìn anh với vẻ khó hiểu, dùng hết toàn bộ sức lực túm ống tay áo của anh, giọng nói khàn đặc: “Tôi đã nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-nang-phao-hoi-cuc-pham/3196098/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.