“Chị có nói gì hả? Chị nói gì hại em, còn hại cả nhà mình nữa? Trong mắt em chị xấu xa như vậy sao, hay là không có đầu óc như vậy? Lý Tiểu Lục, chị là chị dâu của em, em đừng ỷ vào mình tuổi nhỏ mà không giữ mồm giữ miệng, nói nhăng nói cuội chị đã không phải người rồi sao? Tuổi chị lớn hơn em, muối ăn còn nhiều hơn em đấy, khỏi cần em dạy chị làm người! Dù sao, dù sao chị cũng không thẹn với lương tâm!”
Lý Thanh Lê “phì” một tiếng: “Chị ba, tính chân thực trong lời này của chị cũng lớn quá rồi, vậy tháng trước người đặt điều nói Tiểu Uông người ta và cha anh ta lớn lên không giống nhau, cảm thấy không giống con đẻ bị cha mẹ ruột của người ta cầm đòn gánh đánh tới tận cửa có phải là chị không? Tháng trước nữa nói Vương quả phụ người ta và tên ế Lý Nhị có tư tình, bị người ta tố cáo tới tận chỗ anh ba họ, nếu không phải anh họ cản lại thì người ta đã báo tới công xã rồi! Còn cả tháng trước trước nữa… chị còn cần em nói không?”
“Vậy có thể trách chị được sao? Ai kêu Tiểu Uông và cha cậu ta lớn lên không giống nhau một chút nào? Còn cả quả phụ Vương đó nữa, tên ế Lý Nhị gánh nước cho cô ta có nói có cười, chị đã tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai sao?” Chị ba Lý ngẩng đầu không chịu thua.
Bàn về cãi nhau Lý Thanh Lê chưa từng chịu thua ai, cô xắn tay áo đứng dậy cùng chị hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/260478/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.