Cô ta nghe thấy bên trong có không ít tiếng bước chân đi qua đây lại càng khóc to hơn: “Lý Thanh Lê, mệt cho tôi còn coi cô như chị em ruột của mình, trong nhà gửi lọ kẹo cho tôi mà tôi còn nhớ đến cô, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Thấy tôi gánh phân cả một ngày mệt đến mức eo còn không thẳng lên được, trong tóc và tai trên người toàn là mùi phân, cô vui lắm sao?”
Mắt thấy người bên trong đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt dùng đủ loại ánh mắt nhìn lên người Hoàng Quảng Linh và Lý Thanh Lê, Lý Thanh Lê cũng không để ý, khoanh tay nhìn cô ta với vẻ dù bận nhưng vẫn ung dung.
“Hoàng Quảng Linh…” Lý Thanh Lê kéo dài âm thanh.
Giọng nói của cô rõ ràng mang theo ý cười nhưng lọt vào trong tai Hoàng Quảng Linh lại chỉ cảm thấy cô không có ý tốt.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của Hoàng Quảng Linh không sai.
“Ở trước mặt nhiều người như vậy tôi cho chị một cơ hội nữa…” Lý Thanh Lê khoanh tay bước đi thong thả quanh hai người Hoàng, Vương: “Chị nói xem, rốt cuộc tôi có cố tình làm tổn thương chị không? Có từng có ý xấu với chị không? Chị đi gánh phân có phải là tự mình cam tâm tình nguyện đi không? Chị vừa chửi tôi, nói anh ba của tôi lấy việc công làm việc tư, có phải toàn là miệng chị xấu, nói vớ vẩn hay không? Hả?”
Khi một chữ “hả? cuối cùng thốt ra, Lý Thanh Lê vừa vặn hướng mặt vào nhà chính, một tia sáng xuyên qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/260472/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.