Có khả năng là cất giấu tốt, nhật ký mà Hoàng Quảng Linh mua vốn không dày, cũng chỉ khi tâm trạng của cô ta cực tốt hoặc cực kỳ kém mới viết một đoạn, Lý Thanh Lê cũng không tốn quá nhiều thời gian để xem xong.
Xem xong một mục cuối cùng, nhật ký bị cô ném sang một bên, trong đầu cô như bị nhét một đống dây gai, không tìm ra được manh mối mà chỉ có thể như kiến bò trên chảo nóng đi qua đi lại trong phòng, từ đông sang tây lại từ tây sang đông, đi hết lượng vận động một ngày.
Trong nhà chính, cơm canh nấu xong đều lên bàn vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Thanh Lê đâu, người nhà họ Lý lập tức nhận ra hôm nay chắc chắn Lý Thanh Lê lại có chỗ nào đó không thích hợp, bằng không bình thường cô cũng là người đầu tiên ngồi vào bàn cơm đợi dọn cơm mới đúng!
Bà Điêu thấy Lý Đại Nha đi tới trước bàn vuông nhìn không chớp mắt lấy một cái rồi nhanh chóng với đũa tới gắp miếng thịt, bà ta lập tức không nể mặt, cầm đũa vụt mạnh lên mu bàn tay của Lý Đại Nha: “Ăn cái gì? Bình thường làm việc sao không thấy cháu tích cực như thế? Không nhìn thấy cô cháu còn chưa ngồi vào bàn sao, mệt cho cháu còn ăn được? Con nhãi thối không có lương tâm, cơm ăn đều vào bụng chó hết rồi, không hiểu chuyện tí nào! Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi gọi cô cháu ăn cơm đi!”
Lý Đại Bảo ở bên cạnh cúi đầu cười “hì hì,” gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-co-em-chong-cuc-pham/260454/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.