Chương trước
Chương sau
Tôn Văn Tĩnh trợn trắng mắt: “Anh lái xe đàng hoàng cho tôi, đừng để lọt xuống mương đó.”
Thẩm Phú Sơn ha ha cười mấy tiếng: “Yên tâm đi, mấy cái này tôi còn lạ gì.”
Tôn Văn Tĩnh không nói gì, thế là Thẩm Phú Sơn lại tiếp tục lải nhải không dứt.
Một câu khái quát, nóng ruột muốn đi ngủ lắm rồi.
Trở lại trong thị trấn, Thẩm Phú Sơn trước tiên đưa cô về nhà rồi anh mới đi trả xe. Lúc anh về đến nhà thì đã hơn bốn giờ chiều.
Tôn Văn Tĩnh thấy anh đã về cũng không nói năng gì. Thẩm Phú Sơn đi nấu cơm, nói là cơm nước xong xuôi thì ngủ mới ngon được.
Chuyện này cũng sắp thành tâm bệnh của anh luôn rồi, nên Tôn Văn Tĩnh không biết nói anh thế nào cho phải nữa.
Hai người cơm nước xong là đã hơn sáu giờ, Tôn Văn Tĩnh bắt đầu có chút hồi hộp lo lắng.
Khi trời tối đen, cô ra khỏi phòng để rửa mặt rửa chân, cọ tới cọ lui, thực sự không muốn đi đến cái bước kia chút nào.
Từ hơn 6 giờ dây dưa đến tận hơn 7 giờ, Tôn Văn Tĩnh cứ thế mà rửa ráy vệ sinh hết một giờ đồng hồ.

Thẩm Phú Sơn cũng không thúc giục cô, từ khi cô bắt đầu cà rề cà rà là anh đã muốn biết xem cô có thể kéo dài đến bao lâu rồi.
Kim phút lạch cạch dịch chuyển, thời gian cứ trôi qua từng chút một. Khi tiếng chuông đồng hồ gõ tám tiếng, Tôn Văn Tĩnh lo lắng mở cửa phòng.
Trên giường đất chỉ có một ổ chăn, Thẩm Phú Sơn vai trần đang nằm trên đệm giường, thấy cô rốt cuộc cũng bò vào đây, anh chỉ nhướng mày chứ không nói gì.
Tôn Văn Tĩnh leo lên trên giường đất, cả người nằm xuống thật ngay ngắn, trông có vẻ rất hồi hộp.
Hai người bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào nóc nhà, lẫn nghe tiếng hít thở của nhau.
Qua một hồi lâu, Thẩm Phú Sơn ở dưới chăn cầm lấy tay cô, Tôn Văn Tĩnh cắn cắn môi. Lại một lát sau, Thẩm Phú Sơn mới kéo cô về phía mình, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Vợ, tôi không có kinh nghiệm, nếu làm em đau thì em phải nói đấy!”
Tôn Văn Tĩnh liếm liếm môi, khuôn mặt nhỏ của cô dần đỏ ửng lên, Thẩm Phú Sơn nhìn mà tim đập như sấm, anh ôm chặt cô vào trong ngực.
Sau khi ghé vào trên lồng ngực anh, cô mới biết thì ra tim anh lại đập nhanh đến vậy. Biết không phải chỉ có mỗi mình mình hồi hộp, Tôn Văn Tĩnh ngược lại, đã thả lỏng hơn một chút rồi.
Ngày thường thì miệng mồm ghê gớm lắm, mở miệng là lời dâm dê tuông như suối, giờ súng thật đạn thật thì lại ra vẻ ngoan ngoãn đàng hoàng.

Tôn Văn Tĩnh chờ mãi chờ mãi chẳng thấy anh có động tĩnh gì, mới ngẩn đầu nhìn anh!
Thẩm Phú Sơn lộ ra hàm răng trắng: “Từ từ, tôi cho em thời gian để bình tĩnh lại đấy.”
Nghe cậu này của anh, Tôn Văn Tĩnh không nhịn được mà khinh bỉ anh một hồi. Cô nghĩ thầm, là anh muốn tự mình tĩnh tâm chứ gì?
Lời còn chưa kịp nói ra miệng. không biết sao mà Thẩm Phú Sơn cứ như là đi guốc trong bụng cô vậy, trừng mắt nhìn cô: “Em thế mà dám khinh tôi không được hả?”
Cả người Tôn Văn Tĩnh đều cứng lại luôn rồi, cô có chút không thể tưởng nổi: “Anh làm sao mà biết?”
Lời vừa ra khỏi miệng là cô đã hối hận vô cùng, thế này có khác gì không đánh đã khai đâu.
Thẩm Phú Sơn nào có thuật đọc tâm, chỉ là vừa rồi anh nhìn thấy một tia khinh bỉ từ trong mắt cô thôi. Hai chữ không được là chính anh nói đại thôi, coi như là trải đệm cho bước tiếp theo của mình thôi.
“Em dám khinh bỉ tôi à, xem tôi phạt em thế nào…”
Giọng nói của anh dần biến mất trong miệng Tôn Văn Tĩnh, cô bị anh hôn đến nổi sắp hít thở không thông luôn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.