Thẩm Phú Sơn liếm liếm, trong miệng anh tràn ngập mùi máu tươi, biết đầu lưỡi bị cô cắn hỏng rồi, trong lòng hận không thể đánh cô một trận. Nhưng anh cũng không ra tay vì biết mình là bên sai trước, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua kém.
“Em chờ cho tôi. Bố đây thề, nhất định phải đệch em một trận nửa tháng không xuống được giường…”
Tôn Văn Tĩnh nghe mà hô hấp cũng gấp gáp theo, trong lòng cô sợ muốn chết, nhưng giờ phút này lại không muốn chịu thua anh.
“Đừng mẹ nó làm anh mệt chết là được.”
Hai người tôi một câu anh một câu chẳng khác gì con nít cãi lộn, phải một hồi lâu trong phòng mới yên tĩnh lại…
*
Liên tiếp bốn năm ngày, ban đêm Tôn Văn Tĩnh đều phải đề phòng anh. Thẩm Phú Sơn cũng muốn xử cô lắm, nhưng lại tìm không ra cơ hội để xuống tay.
Hết cách rồi, anh chỉ có thể đàng hoàng dưỡng thương thôi.
Lại qua mấy ngày, thời gian bất tri bất giác đã đến ngày 3 tháng 8.
Buổi sáng, lúc xé lịch, Tôn Văn Tĩnh nhìn ngày này có chút quen mắt, nhưng mãi mà vẫn nhớ không ra hôm nay là ngày gì.
Ăn xong cơm sáng, Thẩm Phú Sơn muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Thân thể anh cơ bản đã khỏi hẳn rồi, nhưng hai người vẫn như cũ chưa làm đến bước cuối cùng.
Tôn Văn Tĩnh giải thích là, cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Thẩm Phú Sơn không muốn lại thấy cô khóc sướt mướt nên đành nhẫn nại, hết nhường rồi lại nhịn cô.
Tôn Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-chong-toi-la-ac-ba/856858/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.