Tôn Văn Tĩnh thở dài, nằm thẳng người ra trên giường đất, không biết bây giờ mình nên đi con đường nào nữa…
Mơ mơ màng màng ngủ một hồi, đang ngủ ngon lành thì cổng lớn bị người ta đạp rầm rầm.
Tôn Văn Tĩnh cũng không dám lên tiếng, sợ là kẻ thù nào đó của Thẩm Phú Sơn tìm đến. Cô khẽ khàng xuyên qua kẹt cửa nhìn thử ra bên ngoài, thấy người đến là ba mình thì càng lười ra mở cửa.
Tôn Hồng Phúc thấy không có người lên tiếng thì đặt mông ngồi ở trước cổng nhà. Tôn Văn Tĩnh nhìn một chút rồi bĩu môi trở về phòng.
Khi Thẩm Phú Sơn trở về, Tôn Hồng Phúc vậy mà vẫn còn chưa đi!
Từ bên ngoài, Thẩm Phú Sơn vói tay vào cổng tò vò để mở cổng, Tôn Hồng Phúc tung tăng đi vào theo anh.
Khi bọn họ tiến vào, Tôn Văn Tĩnh đang ngồi trên giường đất, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn Hồng Phúc tự nhiên như ruồi mà kiếm chỗ ngồi xuống: “Tiểu Thẩm à, ba tới tìm con có chút chuyện. Hôm qua anh cả con tụ tập đánh bạc bị bắt đi mất, con xem rồi tìm người đưa anh cả con ra đi…”
Thẩm Phú Sơn mặt lạnh nhìn cha vợ mình: “Chuyện này ông phải hỏi Tiểu Tĩnh. Nhà tôi là do cô ấy định đoạt, cô ấy không gật đầu tôi cũng không dám làm việc. Chứ mà làm chuyện không hợp ý cô ấy, con gái ông sẽ băm tôi mất…”
Tôn Hồng Phúc không thể tưởng được mà nhìn Thẩm Phú Sơn, ông cho rằng mình vừa xuất hiện ảo giác thì phải.
Tôn Văn Tĩnh ngồi một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-chong-toi-la-ac-ba/856850/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.