Thẩm Phú Sơn leo lên giường đất, không ư không hử gì xốc chăn cô lên.
“Lót thêm cho em cái đệm, lỡ như đi nặng thì cũng dễ xử lý.”
Tôn Văn Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, Thẩm Phú Sơn bĩu môi: “Nhìn cái nết của em kìa, yên tâm đi, trước khi vết thương của em lành lại, bố mày sẽ không động vào em đâu. Chờ em khỏe rồi, bố mày sẽ đệch em đến nổi không xuống được khỏi giường đất.”
“Mẹ nó! Anh đòi bố mày với ai đó? Tôi mẹ nó còn là mẹ anh đây này!”
Thẩm Phú Sơn ha một tiếng: “Mẹ, con trai muốn bú sữa, mẹ cho con bú được không?”
Tôn Văn Tĩnh cảm thấy mình vừa bị anh đùa giỡn lưu manh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lại không biết nên phản bác anh thế nào.
Cô thóp bụng nói một câu: “Cút đi.”
Thẩm Phú Sơn cười ha ha, xốc chăn lên. Tôn Văn Tĩnh có chút lo lắng, cả người cứng lại.
Thẩm Phú Sơn nể tình nên không xốc hết cả chăn lên, để một phần lại che dưới người cô, một bàn tay luồn xuống bên hông để hơi nâng người cô lên, một tay khác cầm quần áo nhét vào dưới mông cô.
Tôn Văn Tĩnh không nhìn được mà nuốt nước miếng, sợ móng vuốt chó của anh lại đụng tới nơi không nên đụng vào.
Không có chuyện ngoài ý muốn vào phát sinh, chuẩn bị cho tốt cho cô xong, Thẩm Phú Sơn liền xuống khỏi giường đất.
Anh rót cho cô hai chén nước, đặt ở chỗ gần cô nhất, nhìn nhìn rồi chút lại chạy ra lấy một ít trái cây mang vào.
“Lỡ mà tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-chong-toi-la-ac-ba/249977/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.