Điều Tống Sở nói giống như Cố Việt đoán.
Anh cười hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào thử không?”“Anh dùng cơm xong rồi hẳn thử đi, một lát cơm nguội ăn không ngon.
” Tống Sở chỉ lên bàn.
Cố Việt gật đầu: “Được.
”Với món ăn hôm nay là thịt trăn, anh không hề bất ngờ, vừa nãy đã nghe thanh niên tri thức làm cơm bên ngoài bàn tán chuyện Tống Sở lên núi bắt được thịt trăn rồi.
Gắp một miếng bỏ vào trong miệng, mùi vị ăn vào khiến anh kinh ngạc.
Sau khi nhai xong, anh ngẩng đầu cười như không cười nhìn Tống Sở: “Thịt trăn này là người nhà cô nấu?”Với tay nghề nấu nướng của ông Triệu, anh ăn một miếng đã có thể nhận ra.
Tống Sở vừa nhìn bộ dạng tên này đã biết, anh đã nhận ra là món ông Triệu làm rồi: “Không phải, tôi mời người ở chuồng trâu đến nấu.
”Cô cũng cười như không cười mà nhìn anh: “Tôi còn để lại cho người ở chuồng trâu không ít thịt trăn.
”Cố Việt sững sờ, rõ ràng không ngờ rằng Tống Sở thật thà như vậy: “Như thế thì cảm ơn cô.
”Gần đây chân anh bị thương, không thể ra ngoài, cũng tạm thời không có cách nào đến chuồng trâu bên đó chăm sóc hay đưa chút thức ăn, bây giờ có súp trăn của Tống Sở, ông nội bọn họ cũng có thể ăn ngon một bữa rồi.
“Không cần khách sáo, dù nói thế nào thì chúng ta cũng là quan hệ hợp tác, chăm sóc người ở chuồng trâu giúp anh cũng không sao.
” Tống Sở nhún vai lờ đi.
Cố Việt vừa ăn vừa nói: “Nghe nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-bao-boi-cua-dai-lao/4433936/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.