Tống Sở cầm cái thìa, múc cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một thìa đầy trứng hấp.Hành động này khiến cho những người ngồi xung quanh sững người ra.Đường Phụng nhìn Tống Sở hỏi: “Út bảo, con làm gì vậy?”Những người khác cũng bày ra vẻ khó hiểu nhìn cô, hôm nay cô uta/ em gái uống nhầm thuốc à?Tống Sở đã đoán ra suy nghĩ của bọn họ, dẫu sao thì trước đây nguyên chủ đều ăn một mình trước mặt mọi người.Vid để không sụp đổ hình tượng trước mặt mọi người, vẻ mặt cô làm như lẽ dĩ nhiên nói: “Mấy đứa nó mặt mày xanh xao khó nhìn muốn chết, bồi bổ cho tụi nó chút để sau này dễ nhìn hơn, nếu không thì lại làm con mất mặt.”“…” Cái lý do này quá là thanh thuần thoát tục khiến cho bọn họ không nói lại được lời nào.Có điều cũng vì thế mà mọi người cảm thấy như vậy mới đúng, dù gì thì đầu óc của cô út/ em gái trước nay đều không bình thường như thế.“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Sau đó Tống Sở vẫn cười rồi múc một thìa trứng hấp đặt vào bát của Đường Phụng: “Cả ngày mẹ lo liệu việc nhà vất vả rồi, bồi bổ nhiều chút.”Trong nháy mắt khuôn mặt Đường Phụng có một nụ cười tươi như hoa: “Vẫn là con gái quan tâm mẹ.”Sau đó lại giận dỗi nhìn cô: “Sau này mấy thứ quý giá thế này thì đừng đưa cho chúng ta ăn, con tự bồi bổ cho mình đi, mẹ thấy con gầy đi nhiều rồi đấy.”“…” Những người khác cảm thấy không thể ăn cơm tử tế, Tống Sở gầy chỗ nào? Mắt của mẹ bọn họ hỏng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-bao-boi-cua-dai-lao/4433912/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.