Đường Phụng không làm nữa, bà nhìn chồng mình.
"Ăn cái gì mà ăn, lẽ nào quan trọng bằng việc Út bảo nhà tôi đi học hả?""Nếu như nó thi đậu trung học, sau này có thể để thằng ba tìm giúp nó một công việc ở trong huyện thành.
"Bà nhìn Tống Sở trìu mến, càng lúc càng cảm thấy hài lòng, "Út bảo nhà ta vừa nhìn là giống như phải làm người thành phố rồi.
"Trong lòng Tống Hữu Phúc đang nghĩ, bà thôi đi, con gái có tính khí ngang ngược lại lười biếng như nó, lại còn làm người trong thành phố, đừng để đi làm được vài ngày bị trả về là đã cảm tạ trời đất rồi.
Chẳng qua ông cũng không dám nói ra, cười nhạt: "Được, hai người nói thế nào thì cứ làm thế đó.
"Dù sao ông cũng không quản nổi bà vợ và cô con gái nhỏ nữa.
La Thu Cúc vừa nghe thấy lời cha chồng, sợ là trong nhà lại để cho cô út tiếp tục đi học, vậy chính là lãng phí số tiền đáng lẽ phải để lại cho con trai của cô ta.
Vì thế ở dưới gầm bàn bèn ra sức véo anh cả Tống một cái, bảo anh ta nói chuyện.
Anh cả Tống len lén nhìn nhìn ánh mắt của vợ mình, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ hung hăng của người mẹ không thể dây vào, cuối cùng rụt cổ lại lựa chọn cúi đầu làm con chim cút, khiến La Thu Cúc tức giận không thôi.
Chỉ có điều cô ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để bới tung chuyện này lên, Tống Sở đã lên tiếng trước rồi, "Mẹ, huyện thành có gì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-bao-boi-cua-dai-lao/4433910/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.