Đây là thời khắc vui vẻ nhất từ sau khi Chu Tú Tú đến đây.
Trước đây cô vất vả phấn đấu, coi sự nghiệp quan trọng hơn bất kì cái gì, đến thập niên bảy mươi, danh hiệu blogger ẩm thực hiển nhiên cũng bị gỡ xuống, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ.
Hôm nay bí thư thôn và chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ đồng ý để cô vào nhà ăn công xã, tương đương với khẳng định thực lực của cô, cảm giác thành tựu lâu ngày không gặp đã quay lại rồi.
Hệ thống đã gửi cho cô 1kg thịt ba chỉ, cái này rất hiếm, chắc chắn sẽ khiến mọi người thèm chảy nước miếng.
Nhưng tạm thời Chu Tú Tú chưa có ý định đem thịt ra.
Cô với người nhà này không hợp nhau, dựa vào cái gì mời bọn họ ăn thịt? Chuyện này còn phải suy nghĩ thêm.
Suy cho cùng, điều khiến Chu Tú Tú vui mừng nhất là đã tìm được Tiểu Uyển về.
Niềm vui khi mất rồi còn tìm lại được chân thật như vậy, khiến cô cảm thấy trái tim đã vô dục vô cầu kia của mình bắt đầu đập bình thường trở lại.
“Mẹ ơi.
” Bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Chu Tú Tú cúi đầu, Tiểu Niên đang đứng bên cạnh cô, tay nhỏ nắm chặt góc áo, dáng vẻ dè dặt.
“Tiểu Niên, con sao vậy?” Chu Tú Tú ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi.
Tiểu Niên chớp mắt, nhìn Chu Tú Tú chằm chằm.
Cậu bé tưởng rằng mẹ sẽ tức giận, sẽ đánh người, nhưng mẹ không có.
“Con xin lỗi, con không nên lên xe.
” Giọng Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ba-chu-my-thuc-nuoi-con-ky/582690/chuong-42.html