Đừng thấy cậu bé còn nhỏ, nhưng tính nết ngoan cố không ai bằng, đôi chân nhỏ bé giống như đóng đinh trên mặt đất, Bùi Nhị Xuân vẫn cố gắng nhấc cậu bé đi.
Suy cho cùng Tiểu Niên là cháu ruột của chị ta, bây giờ nhìn cậu bé ngồi trên ghế đẩu ở nhà chính, hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài sân ngây ngốc, lặng lẽ rơi nước mắt, Bùi Nhị Xuân thấy còn đau lòng.
“Mẹ ơi, con đói rồi.
” Đổng Đại Phi nói giòn giã.
“Con còn mặt mũi ăn ư?” Bùi Nhị Xuân nghiến răng, véo đùi cậu thật mạnh: “Chơi chơi chơi, ai cho con dẫn em trai em gái lên trấn trên chơi hả? Bây giờ em gái lạc mất rồi, để rồi coi mợ con xử con như thế nào!”Lực tay Bùi Nhị Xuân rất lớn, cậu tủi thân xoa xoa đùi mình, miệng méo xệch, òa một tiếng khóc lớn.
Bùi Nhị Xuân nghe thấy, càng tức giận hơn.
Sao đứa con trai ngu ngốc này của chị ta khóc còn ồn ào hơn Tiểu Niên vậy?Tiểu Niên đứng dậy, đi ra khỏi nhà, đặt cái mông nhỏ ngồi trên bậc cửa.
Cậu bé trông ra lối vào làng không một bóng người, bả vai rũ xuống, nét mặt ủ rũ.
Em gái biến mất rồi, còn có thể về không?Tiểu Niên cúi đầu, trong lòng bị cảm giác áy náy đè nặng.
Mẹ đã dặn rồi, bảo bọn họ ở trong nhà ngoan ngoãn chờ, không được ra ngoài.
Nhưng cậu bé đã quá ham chơi, ngồi xe buýt theo anh Đại Phi, còn làm mất em gái.
Nắm tay nhỏ của Tiểu Niên siết chặt, đáy mắt lấp lánh không biết là nước mắt hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-ba-chu-my-thuc-nuoi-con-ky/582686/chuong-38.html