Tuy rằng Miêu Vân Anh đanh đá, mọi người trong thôn đều biết bà không dễ chọc; nhưng mọi việc trong nhà ngoài ngõ bà đều có thể làm được, hơn nữa còn giáo dục mấy đứa trẻ rất tốt.
“Nghe nói Văn Quốc nhà thím thành tích thi cử lần này rất khá, đứa nhỏ này cũng thật thông minh.”
Năm nay Trần Văn Quốc học năm ba tiểu học, thành tích học tập rất tốt nên thường làm nhóm phụ nữ trong thôn hâm mộ, cảm thấy đứa nhỏ nhà mình sao lại không được thông minh như đứa bé Trần gia, có thể thì tốt như vậy.
Miêu Vân Anh cười tủm tỉm nói: “Thằng bé rất chăm chỉ học tập. Tôi cũng mong ngóng đứa nhỏ này hiếu học, tiếp tục học lên cao trung sau này sẽ tìm được một công việc tốt. Mấy đứa nhỏ nhà các thím cũng không rồi, hơn nữa còn rất lanh lợi, có thể bây giờ còn nhỏ nên chưa đoán được tính cách sẽ như thế nào, chỉ cần lớn lên chăm chỉ học tập là tốt rồi.”
An Bảo nghe bà nội cô đang cùng các bà các thím trong thôn khen ngợi mấy đứa nhỏ trong nhà, mỗi người đều cảm thấy mĩ mãn khi nghe lời khen của đối phương. Cô cảm thấy bà nội mình nói chuyện rất có học vấn nên cũng muốn học hỏi kinh nghiệm.
Chỉ là hiện tại cô còn có chuyện cần làm, vì thế liền giương miệng nhỏ ngắt lời bà nội: “Di, di…” thật ra cô muốn nói là đi về phía trước nhưng lại không kiểm soát được lời nói của mình nha.
Không những vậy, cô còn cố gắng rướn thân mình nhỏ bé của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024806/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.