“Tu Ngạn, làm sao vậy?” Ninh lão gia tử chú ý đến cháu trai đang nhìn mình chằm chằm.
“Tìm An Bảo.” Cậu thật sự rất thích em gái mềm mại, trắng nõn sạch sẽ kia nha.
Ninh lão gia tử thật không nghĩ đến cháu nội mình lại thích An Bảo như vậy. Nhưng An Bảo còn quá nhỏ, em bé tuổi này phải ngủ rất nhiều.
Ông cũng không phải là người nuông chiều cháu trai một cách vô nguyên tắc, vì thế liền nói: “An Bảo còn nhỏ nên cần ngủ nhiều, cháu có đến tìm thì em gái cũng không thể chơi với cháu, đợi An Bảo ngủ dậy cháu lại đến tìm em có được không?”
“Cháu sẽ không lên tiếng.” Chỉ cần nhìn em gái ngủ cũng được nha.
Trần Căn Sinh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Không có việc gì, dù sao cũng có mẹ con bé trông chừng, cứ để Tu Ngạn đến chơi với An Bảo một lát đi.” Hiếm khi đứa nhỏ này chịu giao tiếp với người khác như với An Bảo, hơn nữa ông nhìn ra được Ninh lão gia tử rất cao hứng vì sự thay đổi của cháu trai.
Ninh lão gia tử biết cháu nội mình không phải đứa bé bướng bỉnh, ngược lại rất an tĩnh nên cũng gật đầu đồng ý.
Khi Ninh Tu Ngạn được đưa đến tây phòng, thì
Miêu Xuân Hoa đang gấp quần áo nhỏ của An Bảo. Thấy cậu đến cô nở nụ cười ôn nhu: “Tu Ngạn đến tìm An Bảo sao? An Bảo đang ngủ, một lát mới tỉnh giấc.”
“Cháu chỉ nhìn em gái, sẽ không lên tiếng.” Gương mặt lãnh đạm của Ninh Tu Ngạn bỗng chốc hưng phấn khi nhìn thấy tướng ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024795/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.