Lúc này, Miêu Vân Anh đứng ngoài cửa gọi vọng vào: “Xuân Hoa, nhanh ôm An Bảo ra ngoài.”
Hiện tại, không ít khách khứa đã đến, ngồi cũng được ba bốn bàn. Miêu Xuân Hoa trùm kín đầu rồi lại sửa sang bọc nhỏ của An Bảo sau đó mới ôm bé ra ngoài.
An Bảo nằm trong bọc nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh mong chờ được nhìn xem cảnh vật bên ngoài, cũng muốn xem náo nhiệt một chút.
Vừa đi đến sân, An Bảo liền nghe thấy không ít âm thanh nói chuyện, phần lớn là giọng nói của phụ nữ. Cô chậm rãi xoay đầu muốn nhìn thử xung quanh, chỉ là rất nhanh đã bị mọi người vây quanh.
“Ai ui, khó trách thím yêu thích cô cháu gái nhỏ này như vậy, đứa nhỏ này trông rất có tinh thần lớn lên cũng xinh đẹp.” Vợ của Vương Đại Trụ là hàng xóm của Trần gia, lại thường xuyên cùng nhau làm việc lấy công điểm, hai nhà quan hệ không tồi nên liền mở đầu khen vài câu.
Vợ Vương Đại Trụ là khen thật, dù sao thời đại này khó khăn, mọi người đều phải xuống ruộng làm việc, trẻ con cũng phải đi cắt cỏ hay nhặt củi, đứa nào cũng vừa đen vừa gầy.
An Bảo khi còn trong bụng mẹ được nuôi dưỡng tốt, hấp thu dinh dưỡng đầy đủ. Đến khi chào đời lại có đủ sữa bú, hơn nữa da mặt trắng trẻo, mặt mày lại xinh đẹp. Tuy rằng, quần áo được làm từ vải bố cũ nhìn không mới lắm, nhưng rất sạch sẽ nên trông cô rất khả ái.
Nhóm phụ nữ đều vây quanh nhìn cô, ai nấy đều khen ngợi, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024786/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.