Trần Hữu Phúc vui sướng đi vào báo cáo thành quả với vợ mình, chỉ là anh chưa kịp đến gần đã bị ghét bỏ.
“Anh nhanh đi rửa tay rửa chân, thay quần áo mới, mùi cá tanh như vậy kẻo làm hôi An Bảo.” Miêu Xuân Hoa nhíu mày vẫy tay đuổi người, An Bảo nhà cô thơm ngào ngạt không thể bị dính mùi thối được.
Cá sông nhiều bùn nên mùi tanh nặng, lúc Trần Hữu Phúc bắt cá không ngửi thấy, lúc này bị vợ ghét bỏ cũng không tức giận, tươi cười hớn hở đi rửa tay rửa chân rồi đổi một bộ quần áo mới, sau đó mới quay lại.
“Thật không nghĩ đến anh chỉ định ra bờ sông thử thời vận, nói không chừng có thể bắt được vài con cá nhỏ, không ngờ lại bắt được một con cá to, vẫn là nhờ phúc khí của An Bảo nhà chúng ta, chờ mẹ con ăn nhiều một chút thì con cũng được bồi bổ.”
Phòng ở của Trần gia không cách âm, nên Miêu Xuân Hoa đương nhiên nghe được động tĩnh ở bên ngoài, bởi vì vẫn tiếp tục được ăn ngon nên cô rất vui vẻ, nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo chồng mình: “Anh bớt nói những lời như vậy lại đi, miễn lại gây họa cho An Bảo nhà chúng ta, chỉ chúng ta biết là được.”
Trần Hữu Phúc nhìn con gái nhỏ đang mở đôi mắt to nhìn trái ngó phải, cười lên: “Anh biết rõ, không phải chỉ nói với em thôi sao. Bảo nhi à, con nhìn cái gì thế? Nhìn bên này xem nào, ta là cha con nha.”
Hiện tại, An Bảo có thể mơ hồ nhìn được dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024781/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.