Hôm nay, vào thời điểm ăn cơm tối, trên bàn cơm Trần gia nhiều hơn một đĩa đồ ăn. Miêu Vân Anh khí phách đặt một mâm thịt gà ngay giữa bàn, nói: “Hôm nay có thịt gà ăn!”
“Oa, ăn thịt, ăn thịt.” Văn Dân là con trai anh cả, năm nay hơn 4 tuổi, nghe được ăn thịt liền hưng phấn kêu lên, nhấc mông ra khỏi ghế, ánh mắt trông mông nhìn đĩa thịt nóng hôi hổi đang bóc khói. Cậu bé lắc lắc cánh tay Diêu Thúy Phân: “Mẹ, ăn thịt, ăn thịt, con muốn ăn thịt.”
Trên bàn ăn lớn của Trần gia, cả nhà mười mấy người ngồi lại ăn cơm, vóc dáng nhỏ bé của Trần Văn Dân sao có thể với tới đĩa thịt ở giữa, vì thế cậu nhóc liền hối thúc mẹ gắp thịt cho mình.
Miêu Vân Anh cố ý xào thịt gà với gia vị thêm một ít nước tương, nhìn màu sắc liền muốn ăn. Chỉ là khoé miệng Diêu Thúy Phân hơi trễ xuống, thịt gà này chỉ sợ là ăn không ngon, đã hầm canh nhiều lần như vậy làm sao có thể ăn ngon được?
Nói chung là không còn hương vị của thịt, bởi vậy khi Miêu Vân Anh lên tiếng bắt đầu ăn cơm, Diêu Thúy Phân liền gắp cho Trần Văn Dân một đũa thịt gà, đồng thời cũng có những đôi đũa khác duỗi qua.
“A… thật khó ăn.” Khuôn mặt Trần Văn Dân nhăn nhó, thịt này sao một chút hương vị cũng không có? Làm thế nào có thể ăn đây?
Trần Văn Dân 4 tuổi còn chưa biết hình dung mùi vị thịt gà như thế nào? Nhưng người lớn và những đứa bé lớn hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-an-bao-doan-sung/1024779/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.